Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 24-3: Ta nguyện ý ở rể! (3)



Có lẽ vì nghĩ quá nhiều, quá nhập tâm, ban đêm đi ngủ, lần đầu tiên trong đời, Thẩm Liệm hiếm hoi nằm mơ thấy Mai Nhân.

Đầu giấc mơ nàng không nhớ rõ, chỉ nhớ được Mai Nhân mặc y phục màu đen huyền, ngồi trên ghế tựa ngoài hiên đọc sách. Mái tóc đen dài được búi gọn bằng một cây trâm màu ngọc bích, khóe môi khẽ cười.

Hiếm khi thấy nàng an nhiên như thế, đến ánh nắng chiều ấm áp cũng nguyện vì nàng mà phủ lên một tầng sáng dịu dàng. Nàng chăm chú đọc sách, chẳng hề bận tâm tới từng sợi tóc bị gió thổi lơ phơ trước trán.

Ở góc sân, cây đào đang nở rực rỡ.

Một bức họa thiên nhiên đẹp đến vô thực.

Thẩm Liệm bước vào từ cổng vòm, băng qua cả một vườn lê trắng xóa, vừa ngẩng đầu đã thấy bóng Mai Nhân đang đọc sách dưới hiên.

Thực ra nàng cũng thấy rất kỳ lạ, không hiểu vì sao Mai Nhân bỗng dưng lại ở đây, thế nhưng cảnh sắc này đẹp quá, nàng không nỡ chen ngang. Giữa lúc nàng đang đứng ngẩn ngơ, Mai Nhân lại ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía nàng.

"Thứ Chi."

Giọng Mai Nhân thanh thanh trong trẻo, ngân lên như tiếng ngọc chạm vào nhau, mang theo bao lưu luyến gọi tên nàng.

Chân Thẩm Liệm không tự chủ được mà bước tới. Vừa tới gần, Mai Nhân đã ngồi dậy. Đôi mắt xưa nay luôn mang theo vài phần giễu cợt lại đột nhiên rưng rưng nước mắt.

Câu "Làm sao thế?", Thẩm Liệm còn chưa kịp hỏi ra lời, lệ trên khoé mắt như đã lăn xuống như hạt trân châu.

Một giọt, rồi một giọt khác.

Thẩm Liệm lập tức hoảng loạn, tay chân luống cuống muốn giúp Mai Nhân lau đi những giọt lệ kia. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hoa đào đang nở rộ bỗng chốc héo úa, bầu trời phủ kín mây đen.

Nước mắt của Mai Nhân rơi xuống ngày càng nhiều, từng giọt nhỏ xuống đất tụ thành biển lớn. Một cơn sóng ập tới, Thẩm Liệm bị nó cuốn quanh, không một khe hở.

Không khí vương đầy mùi ẩm ướt, lẫn cả vị của nước mắt.

Nàng bắt đầu không thở nổi nữa, cảm giác như sắp chết chìm, rồi lại nghe thấy tiếng Mai Nhân gọi mình:

"Thứ Chi, ta buồn lắm."

"Ngươi, ngươi đừng buồn." Thẩm Liệm vùng ra khỏi biển nước, quỳ một gối trước mặt Mai Nhân, lắp bắp an ủi.

Chỉ cảm thấy tim mình đau đớn như thể sắp vỡ vụn.

Mỹ nhân rơi lệ, trời cũng phải thương.

Nhưng lời an ủi của nàng chẳng có chút tác dụng, đôi mắt đỏ hoe của Mai Nhân tựa như đang tố cáo nàng vô dụng nhường nào. Khi khóc đến không kiềm chế nổi nữa, Mai Nhân ngã nhào vào lòng nàng. Thẩm Liệm cảm nhận rõ ràng được sự mềm mại trước ngực đối phương.

Thật kỳ quái. Rõ ràng bọn họ đều là nữ nhân, những thứ Mai Nhân có nàng cũng có, nhưng tại sao khi nhận ra "đó" là cái gì thì nàng lại đỏ mặt tía tai cơ chứ?

Tay chân nàng luống cuống, chẳng biết phải đặt đâu để đối phương không cảm thấy nàng có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, nhưng người trong lòng khóc thương tâm như vậy, tim nàng cũng đau nhói không thôi.

"Ngươi đừng khóc nữa, còn khóc là sẽ hỏng mắt đấy." Nàng dịu dàng dỗ dành.

Thế nhưng Mai Nhân lại hỏi:

"Ngươi đối xử tốt với ta như vậy, có phải vì ta có tiền không?"

Thẩm Liệm đang định phủ nhận thì lại bị Mai Nhân cướp lời:

"Ta biết mà, bởi vì ta cho ngươi mượn nhà nên ngươi mới đối tốt với ta như thế."

Thẩm Liệm chỉ cảm thấy bản thân đúng là đồ vô lại, lập tức thề thốt với trời đất:

"Mai cô nương, Thẩm Liệm tuyệt đối không phải loại tiểu nhân thèm tiền hám của."

"Nhưng người ta đều nói, người đọc sách đều là kẻ phụ tình......"

Sau cùng còn thở dài đầy ai oán:

"Phải rồi, ngươi còn chẳng muốn ở rể cho ta."

"Không! Ta nguyện ý!" Thẩm Liệm hạ quyết tâm, đáp lời Mai Nhân. "Chỉ cần sau khi ở rể mỗi ngày ta đều được ăn chân giò, ta nguyện ý!"

Ngày đó ăn tiệc trên sơn trại là lần đầu tiên trong đời nàng ăn chân giò. Nhiều ngày trôi qua, nàng vẫn không quên được mùi vị ấy.

Bởi vậy trong mộng mới hỏi một câu như thế.

Đáng tiếc Mai Nhân không hiểu phong tình, vừa rồi rõ ràng còn khóc như lê hoa đái vũ[1], giờ nghe nàng đáp xong lại lau sạch nước mắt. Dung nhan vừa xinh đẹp vừa cay nghiệt gượng ra một nụ cười quỷ dị, gương mặt áp sát ngay trước mắt, mũi chạm mũi, lạnh lẽo hỏi:

"Ngươi đang mơ tưởng ta à?"

[1] Lê hoa đái vũ: Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc vẫn như hoa lê giữa cơn mưa phùn.

Thẩm Liệm bị sự thay đổi đột ngột này dọa sợ đến bừng tỉnh khỏi mộng. Tỉnh dậy, nhớ tới gương mặt Mai Nhân trong mộng, nàng vung tay tự tát mình một cái, thầm chửi bản thân sách thánh hiền đọc xong vứt hết cho chó ăn rồi hay gì mà lại dám mơ tưởng ân nhân của mình như thế.

Nhưng nghĩ thêm một lúc, nhớ tới nụ cười cuối cùng của Mai Nhân, nàng lập thức chắp tay niệm Phật:

"A Di Đà Phật, A Di Đà Phật......"

Chỉ trách Mai Nhân ngày thường đã đẹp quá đỗi, lại còn trời sinh sở hữu một đôi môi mỏng cong tự nhiên.

Lúc không cười đã khiến da đầu Thẩm Liệm ngứa ran rồi, huống chi cười lên nữa.

Bồ Tát ơi bồ tát, xin người phù hộ ta. Đừng để ta nằm mơ kiểu này nữa, không thì sớm muộn ta cũng bị dọa chết mất thôi.

.........

Sáng hôm sau, Thẩm Liệm thức dậy với hai mắt thâm quầng, vừa nhìn đã biết cả đêm không ngủ ngon.

Lưu A Nãi sang thăm, thấy bộ dạng bị quỷ hút tinh khí của Thẩm Liệm cũng bị dọa cho nhảy dựng lên:

"Sao trông cháu tiều tụy thế này?"

Chẳng lẽ đêm qua đụng phải ma?

Nghĩ tới việc nửa sau của đêm qua, hễ cứ nhắm mắt lại là thấy gương mặt cười rùng rợn lạnh lẽo của Mai Nhân, lòng Thẩm Liệm u ám như đổ mưa. Nàng thở dài:

"...Mơ ác mộng thôi ạ."

Còn không phải ác mộng chắc.

Chỉ hỏi mỗi câu có được ăn chân giò không, thế nào lại nói sang chuyện vọng tưởng với chả không vọng tưởng cái gì cơ chứ? Trước đó còn dịu dàng động lòng người biết bao, còn khiến nàng đau lòng đến mức tim như sắp vỡ nát cơ mà.

Lưu A Nãi nghe vậy mới yên tâm:

"Nhà cháu có ý dĩ không? Nếu không thì lát nữa ta mang một ít qua cho, cháu nấu canh ý dĩ hạt sen uống là sẽ ngủ ngon thôi."

Canh ý dĩ hạt sen tác dụng an thần. Trẻ trong nhà mà mơ ác mộng, các trưởng bối đều dùng phương thuốc này, vô cùng hiệu quả.

Thẩm Liệm lắc đầu, cảm tạ lòng tốt của Lưu A Nãi:

"Cháu lười làm mấy thứ này lắm, còn phải ôn tập bài vở nữa. Với cả bình thường cháu ngủ say như chết ấy, đêm qua là lần đầu bị như vậy......"

Nói rồi nàng định đi lấy sách, nào ngờ Lưu A Nãi lại kéo nàng lại, thần thần bí bí nói:

"Ô kìa, cháu đừng đọc sách vội. Ta kể cho cháu nghe cái này, là chuyện lớn đấy!"

"Chỗ phường Trạng Nguyên mà hôm qua chúng ta đi ấy — có người chết rồi!"

Thẩm Liệm sững sờ, lòng lập tức nổi lên cảm giác bất an:

"Có người chết? Ai chết? Chết thế nào?"

"Cái này sao ta biết được? Ta cũng là sáng nay nghe bà chị bán nước đầu hẻm kể thôi." Lưu A Nãi cũng rối rắm. "Nghe đâu người chết là một phụ nhân, hình như là người ngoài thành...... Ây dà, sao tự dưng lại có người chết cơ chứ."

"Không phải chết kiểu bình thường sao ạ?" Thẩm Liệm truy hỏi.

Nếu chỉ là sinh lão bệnh tử thông thường thì cũng chẳng lan truyền nhanh đến vậy.

"Không biết nữa, bà chị bán nước kể là lúc vừa tờ mờ sáng đã phát hiện ra phụ nhân kia gục ở đầu hẻm Điềm Thủy...... Chỗ đó cháu không biết, chứ nó là khu nhà cũ từ rất lâu rồi, chủ cũ chết mà không có người thừa kế, nên nhà bị triều đình thu hồi lại rồi phân cho hộ nghèo, sau còn xây thêm mấy dãy... Một nhà mà tới hơn chục người ở, phức tạp lắm, hạng người nào cũng có."

Lưu A Nãi còn nói thêm:

"...Mấy việc bán thân thường xảy ra bên trong đấy, chắc cháu cũng biết bán thân là gì chứ? Haizz, người đàng hoàng ai lại đi qua đó nửa đêm. Nhưng cũng phải thôi, người ngoài tới đây không biết, có thể đi nhầm cũng nên......" Thẩm Liệm càng nghe càng thấy không đúng lắm, trong lòng càng lúc càng dâng lên dự cảm chẳng lành. Nàng hỏi Lưu A Nãi:

"Vậy người của nha môn đến chưa?"

"Đến rồi. Người phát hiện đầu tiên là phu canh gác đêm, lúc đó hắn sợ chết khiếp, bình tĩnh lại lập tức chạy ngay đi báo quan."

"Vậy thi thể cũng đưa về nha môn rồi chứ?"

"Chắc là rồi? Nếu không thì cũng ở nghĩa trang." Lưu A Nãi khó hiểu. "Cháu hỏi mấy cái này làm gì?"

Thẩm Liệm cố nén nỗi lo trong lo, mỉm cười:

"Không có gì ạ, chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ thôi."

"Kỳ lạ chứ, nghe nói lúc phát hiện thì phụ nhân kia không có lấy một giọt máu chảy luôn! Mặt còn đầy vẻ kinh hoàng nữa......" Lưu A Nãi liếc ngang liếc dọc, như thể sợ phạm phải điều gì cấm kỵ, nhỏ giọng nói với Thẩm Liệm. "Bây giờ ngoài kia chỗ nào cũng đang đồn là bị ác quỷ lấy mạng đó... Hôm qua cháu cũng đến phường Trạng Nguyên, buổi tối chẳng phải còn gặp ác mộng nữa sao? Ta đoán cháu gặp phải thứ gì không sạch sẽ rồi, hay là cháu đi chùa dâng hương đi?"

"Phía nam ngoại thành có chùa Bạch Vân đó, trước đây hương khói cực thịnh, giờ tuy vắng vẻ đi nhiều rồi nhưng vẫn còn một hòa thượng ở trên đó. À đúng rồi, mỗi lần thi Hương, chùa còn cho thí sinh nghèo không thuê nổi trọ trong thành thuê phòng giá rẻ đấy...... Nói xa quá rồi, cháu đó, nghe lời nãi nãi, đi dâng hương vái Bồ Tát một chuyến, có khi lần này trúng cử luôn ấy chứ!"

Thẩm Liệm: "......"

Nàng cũng đâu có gặp ma, vái cái gì chứ.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng sau khi Lưu A Nãi đi rồi, Thẩm Liệm vẫn ra ngoài, chỉ là nàng không đến chùa Bạch Vân phía nam thành, mà đi thẳng qua phường Trạng Nguyên ở phía tây.

Hẻm Điềm Thủy, người ngoài thành, phụ nhân...

Thẩm Liệm chỉ sợ mọi chuyện đúng như nàng nghĩ. Chân bước không ngừng, vội vã muốn đến nơi thật nhanh.

Khu xảy ra án mạng đã bị người của nha môn phong tỏa, Thẩm Liệm không vào trong được, chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát.

Nơi này quả thật như lời Lưu A Nãi nói, là đầu hẻm Điềm Thủy, nhà cửa chồng chéo lộn xộn, ngõ nhỏ chằng chịt, ban ngày nhìn còn thấy rợn sống lưng, huống hồ ban đêm.

Nếu nửa đêm bị giết tại đây, trong thời gian ngắn đúng là khó phát hiện được.

Đám đông đến hóng chuyện xung quanh vẫn chưa tản đi, chín người mười miệng bàn tán đủ điều về người chết. Nào là báo thù, nào là bị ác quỷ lấy mạng, còn có người đoán là vì thương lượng giá cả với khách hàng không được nên mới nên cớ sự.

Cười đùa cợt nhả, nói những chuyện chẳng liên quan, không có nổi nửa phần quan tâm đến chân tướng. Còn có người nói phu canh gác đêm xui xẻo, sáng sớm tinh mơ đã đụng phải xác chết, lại còn được mời đến nha môn uống trà, chẳng biết bao giờ mới về được.

Thẩm Liệm nghe một hồi mà chẳng thu được tin gì hữu ích, liền đổi hướng qua nha môn hỏi thăm.

Nha môn thành Thiên Thủy nằm ở phía nam thành. Khu phía nam toàn là nơi ở của phú hộ quyền quý, phủ Công chúa Lạc Dương trong truyền thuyết cũng ở đây. Xây nha môn tại đó, dụng ý là gì thì ai cũng rõ.

Khó khăn lắm Thẩm Liệm mới tới được cửa nha môn, nhưng nàng không phải khổ chủ, cũng chẳng phải trạng sư[2], không thể tự nhiên ra vào một nơi như nha môn được, chỉ có thể loanh quanh bên ngoài.

[2] Trạng sư: Chỉ luật sư thời xưa, chuyên viết đơn kiện, tranh tụng, cáo trạng giúp dân nhưng không phải kiểu quan chức chính thức được triều đình công nhận.

Quẩn quanh một hồi vẫn không được gì, nàng đành ra quán nước trước cửa nha môn mua một bát trà uống. Chưa uống được hai ngụm, may sao nàng gặp một bộ khoái[3] dẫn theo một nha dịch[4] cũng ra quán uống trà.

Có lẽ vì trời nóng, hai người còn ngồi lại nghỉ ngơi.

[3] Bộ khoái: Quan sai trong nha môn, phụ trách việc truy bắt tội phạm theo lệnh quan phủ.

[4] Nha dịch: Sai dịch làm công vụ trong nha môn, đủ loại: canh gác, truyền lệnh, áp giải, hỗ trợ tra khảo...

Chủ quán nước có vẻ quen biết bộ khoái, lúc rót trà còn niềm nở hỏi sao hôm nay đi làm sớm thế.

Bộ khoái kia đáp:

"Haizz, đừng nhắc nữa. Nửa đêm qua đầu hẻm Điềm Thủy chết một bà già, trời chưa kịp sáng đã có người chạy đến báo quan, không muốn đi làm cũng khó."

Chủ quán hình như cũng có nghe qua việc này, liền hỏi:

"Là người bị ác quỷ lấy mạng kia sao?"

"Cái gì mà ác quỷ lấy mạng?"

"À, ngoài kia đều đang đồn vậy mà, bảo là lúc bà đó chết trên người không hề có vết thương, không chảy một giọt máu, mặt còn có vệt nước mắt mờ mờ, cực giống bị quỷ hút hồn......"

Còn chưa nói hết câu, bộ khoái đã đặt bát trà xuống, quát lớn:

"Đừng có nói mấy chuyện ma quỷ gì nữa, trên đời này làm gì có ma quỷ? Toàn mấy người các ngươi đồn bậy đồn bạ, tự hù dọa mình mà thôi!"

Chủ quán vội gật đầu tán thành.

Đoán chừng vụ án không phức tạp đến thế nên nha môn đã có kết luận. Bộ khoái cũng chẳng giấu giếm, tiếp tục kể:

"Chắc là mấy hôm nay trời nóng, bà ta lại là người nơi khác tới, vất vả mấy ngày, ăn uống không đủ, ngủ nghỉ không tốt nên đêm đến muốn tìm một nơi thuận tiện để dừng chân. Chỉ là chưa đến nơi đã chết rồi."

Nói xong lại bực bội chửi:

"Mẹ nó chứ! Phiền nhất là trên người bà ta chẳng mang theo văn thư nào, hại bọn ta phải hỏi thăm khắp nơi, hỏi hết ngày cũng chẳng có ai quen biết."

Chủ quán lại nói:

"Có khi là dân chạy nạn ấy chứ? Bên Thanh Dương kia có một ngọn núi, nghe đâu còn có sơn phỉ, nhiều dân phải bỏ chạy qua đây lắm."

Nghe tới đây, Thẩm Liệm thầm kêu một tiếng "Hỏng rồi!".

Thanh Dương là quê nàng. Một bà già, người nơi khác tới, lại không mang theo văn thư chứng minh thân phận...... Đừng nói người gặp chuyện thực sự là A Quế tẩu chứ?

Nghĩ vậy, Thẩm Liệm lấy hết can đảm hỏi vị bộ khoái kia:

"Thúc ơi, những người không có văn thư như vậy, nha môn sẽ xử lý thi thể họ thế nào ạ?"

Nhà nàng từng làm nghề khâu xác, đương nhiên biết tình huống bình thường sẽ đưa vào nghĩa trang, lưu lại vài ngày, nếu như dán cáo thị đủ ngày mà vẫn không có ai đến nhận thì sẽ đem chôn thẳng ở bãi tha ma.

Nàng cố ý hỏi, thực ra là để xác định xem quy củ ở thành Thiên Thủy có giống Thanh Dương không.

Bộ khoái kia tuổi tác khoảng chừng ngoài bốn mươi, để chòm râu dê, tướng mạo khó đoán tốt xấu, trông quả thật có phần dữ tợn.

Nhưng thấy người hỏi là một nữ tử trong y phục thư sinh, giọng điệu của bộ khoái cũng dịu đi đôi phần:

"Đưa đến nghĩa trang rồi dán cáo thị. Nếu quá hạn mà vẫn không ai tới nhận thì cũng chỉ có thể chở qua bãi tha ma."

Thẩm Liệm cố làm ra vẻ sợ hãi, nhưng diễn xuất của nàng không được tốt như Mai Nhân, dung mạo cũng kém xa đối phương. Dáng vẻ làm bộ làm tịch như vậy, lại trông có phần khó chịu:

"Chỉ cần không phải bị sát hại là tốt rồi, chỉ sợ trong thành không yên......"

"Không yên cái rắm."

Bộ khoái mất kiên nhẫn, nói mấy câu trấn an qua loa rồi bỏ đi.

Đợi bộ khoái đi rồi, Thẩm Liệm lại quay sang hỏi chủ quán nước xem nghĩa trang ở hướng nào.

Chủ quán thấy kỳ quặc, hỏi lại:

"Thư sinh như ngươi, đang yên lành đi hỏi mấy chuyện này làm gì?"

"Ta là người vùng khác đến, đang trọ ở chùa Bạch Vân... Ta sợ lỡ nghĩa trang ở gần đó......"

Chủ quán nghe vậy thì hiểu ra:

"Không phải ở bên đó đâu, ở phía đông thành cơ. Nếu có quỷ thật thì cũng không chạy tới chỗ của ngươi đâu, phải dọa xong ở phía đông thành đã rồi mới tới ngươi được."

Thẩm Liệm: "......"

Thực ra nàng đang sống ở phía đông thành mà.