Cõng Mẹ Trọng Sinh
Lúc này, điện thoại của tên tội phạm tâm thần đột nhiên reo lên.
Giống hệt như kiếp trước, hắn ta hỏi:
"Muốn màu đỏ, hay màu trắng?"
Rốt cuộc là có ý gì?
Không kịp nghĩ nhiều, nhân lúc chúng đang chú ý vào cuộc gọi, tôi nhanh chóng cúi người nhấc nắp lên, đẩy mẹ tôi vào trong rồi lập tức nhảy theo mẹ.
Độ cao gần 3 mét khiến cả hai chúng tôi hoa mắt chóng mặt.
Đây là phòng dụng cụ thể thao.
Tôi choáng váng đứng dậy, bắt lấy vài cây lao ở góc tường.
Sau đó tôi cầm lấy một chiếc ghế, úp ngược xuống đất, đặt mũi lao hướng lên trên, nhét vào khung ghế.
"Mẹ! Mau lên đi!"
Tôi lại cõng mẹ trên lưng, chịu đựng cơn đau nhức khắp người mà chạy thẳng ra ngoài.
Cái nắp đó lại được mở ra, gã tội phạm tâm thần suýt chút nữa nhảy xuống.
Tôi chỉ nghe thấy hắn ta chửi một câu: "Mẹ kiếp!"
Rồi cái nắp lại bị đóng lại.
Có lẽ bọn chúng quyết định đi theo lối ra trên sân thượng, vừa hay có thể giúp chúng tôi câu giờ được kha khá thời gian.
Vừa chạy, tôi vừa hỏi:
"Mẹ, sao mẹ biết cái nắp đó có thể thông xuống dưới vậy?"
Mẹ giống như tôi, đây là lần đầu tiên bà đến trường này.
Cũng là lần đầu tiên bà bước lên sân thượng.
Nhưng dường như mẹ tôi còn hiểu rõ về nơi này hơn cả tôi.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Và câu trả lời của mẹ, đã khiến tôi vô cùng sửng sốt.
9.
Bà nói: "Niệm Niệm, mẹ không nói nhảm đâu, mặc dù nghe có vẻ khó tin, nhưng sự thật đúng là như vậy."
Mẹ tôi, cũng đã trọng sinh trở về.
Kiếp trước, sau khi tôi chec, bà cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa, liền 44 theo tôi.
Do thời điểm chec khác nhau, nên thời điểm trọng sinh của chúng tôi có sự chênh lệch.
Bà ấy trở về chậm hơn tôi vài tiếng.
Năm đó sau khi xảy ra chuyện, mẹ tôi đã quay lại ngôi trường này vô số lần.
Bà đã quay rất nhiều video, mang về cho tôi xem, hy vọng kích thích tôi, để tôi nhanh chóng hồi phục.
Bà gần như đã đặt chân đến mọi ngóc ngách ở đây, bao gồm cả cái sân thượng đó.
"May mà lúc đó, mẹ đã tiện tay nhấc cái nắp đó lên."
Giọng bà nhẹ nhàng, nhưng tôi lại nhíu mày.
"Mẹ, mẹ đã đi lên bằng cách nào?"
Tòa nhà này không có thang máy, kiếp trước hai chân bà đều bị đánh gãy, làm sao có thể lên đến độ cao mười tầng lầu?
Mẹ tôi không trả lời, nhưng lại vô thức xoa xoa hai lòng bàn tay.
Tôi lập tức hiểu ra, là dùng tay chống đỡ cơ thể, từng bậc từng bậc bò lên tầng.
Nói lời cảm động cũng vô ích, tôi nuốt nỗi đau và sự ấm ức vào trong lòng, cõng mẹ chạy một mạch về ký túc xá.
Các bạn cùng phòng đều không có ở đó.
Tôi khóa trái cửa, lật tìm danh bạ lớp học được phát từ trước.
Trên đó có thông tin liên lạc của tất cả mọi người.
Tôi đứng bên cửa sổ, cầm tờ giấy đó, mượn ánh trăng để kiểm tra từng người một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ở trang thứ hai, tôi đã tìm thấy người đó.
Là cô ta.
10.
Trước năm 14 tuổi, tôi chưa từng được đến trường.
Mẹ tôi chính là giáo viên của tôi.
Ban ngày chúng tôi phải làm những công việc nhà nặng nhọc, hầu hạ mẹ con Lưu Đại Hải.
Buổi tối đợi họ ngủ say, mẹ sẽ lén lút dạy tôi các môn văn hóa.
Người đến học cùng tôi còn có chị Phương Chi nhà bên cạnh.
Chị ấy cũng luôn muốn rời cái khỏi nơi tồi tàn này.
Vì vậy, chị ấy thường xuyên chui vào chăn của con trai trưởng làng.
Đây là bí mật công khai của cả làng, mọi người đều cười nhạo chị ấy là hạng đàn bà không biết xấu hổ.
Nhưng chẳng lẽ phải trong sạch mà chec đi, mới đáng được khen ngợi sao?
Hơn nữa, nếu không có chị Phương Chi, chúng tôi sẽ mãi mãi không có được tự do.
Có một buổi tối học bài, chị ấy không giấu được vẻ mặt phấn khích, nói với tôi và mẹ:
"Ba ngày nữa anh ta sẽ đưa tôi vào thành phố, đi không?"
Khoảnh khắc ấy, tôi và mẹ nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia hy vọng.
Chúng tôi ngụy trang thành hành lý, trốn trong thùng xe bán tải của con trai trưởng làng, rời khỏi địa ngục.
Từ đó, chúng tôi chia tay với chị Phương Chi, mỗi người đều bắt đầu một cuộc sống mới.
Mẹ vất vả tìm lại được gia đình, làm thủ tục nhập học và hộ khẩu cho tôi.
Từ đó tôi trực tiếp trở thành học sinh lớp 9.
Có lẽ là do di truyền từ mẹ, nên tôi rất thông minh, cũng rất chăm chỉ.
Chỉ mất vẻn vẹn ba tháng, tôi đã bắt kịp tiến độ học tập và thi đỗ vào cấp 3.
Giáo viên thường khen ngợi tôi là kỳ tích, bạn học cũng lấy tôi làm tấm gương.
Chỉ có duy nhất một người, coi tôi như cái gai trong mắt.
11.
Mỗi lần kiểm tra, hai vị trí đầu tiên luôn bị chúng tôi luân phiên chiếm giữ.
Hoặc là tôi nhất, cô ta nhì; hoặc là cô ta nhất, tôi nhì.
Các giáo viên rất thích thú với sự cạnh tranh này, còn khuyến khích các bạn học hãy noi gương chúng tôi.
Ban đầu tôi cũng thấy rất thú vị, cuộc sống học tập tràn đầy động lực.
Tôi tưởng rằng cô ta cũng cảm thấy như vậy.
Cho đến khi vô tình nhìn thấy cô ta căm phẫn viết đầy trong nhật ký:
"Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng!"
Năm lớp 12, hai lần thi thử liên tiếp, cô ta đều đứng thứ hai.
Cô ta không chịu nổi nữa, nổi điên đi tố cáo tôi gian lận.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm lại không hề để ý, ngược lại còn phê bình cô ta phải có thái độ đúng đắn, cạnh tranh lành mạnh, còn nói trước mặt cả lớp:
"Thầy rất mong chờ đến ngày công bố kết quả thi đại học, xem trong hai người các em, ai có thể cười đến cuối cùng."
Mọi người đều coi đó là lời nói đùa, nhưng cô ta lại nghiêm túc.
Cô ta nhờ bố mẹ liên hệ với giáo viên ra đề ở tỉnh khác để học kèm riêng.
Với gia thế của cô ta, chuyện này chẳng có gì là khó khăn cả.
Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phải thắng cô ta.
Tôi chỉ không muốn làm mẹ tôi và bản thân mình thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com