Mẹ vốn đang hơi buồn ngủ, bỗng nhiên tỉnh táo hẳn lên.
Bà gật đầu với vẻ mặt vui mừng:
"Tiểu Phương cũng đã đến thăm con, ôi chao, con bé khóc nhiều lắm..."
"Đứa trẻ đó thật sự rất có triển vọng, con chắc chắn không đoán được nó đã phát triển như thế nào đâu."
Mẹ nói, chị ta đã ra nước ngoài, đến cùng một quốc gia với Tôn Nhất Thanh.
Mẹ còn khen chị ta:
"Truyền cảm hứng chứ? Không biết Tiểu Phương đã làm thế nào nữa."
Tôi khẽ nhắm mắt, xoa xoa thái dương đang căng tức, giọng nói trở nên trầm thấp:
"Mẹ, chị ta đã đạp lên xương cốt của chúng ta, hút m.á.u của chúng ta để ra nước ngoài đấy."
Nghĩ đến đây, tôi gọi điện cho Tôn Nhất Thanh: "Gọi Phương Chi đến đây."
Chuyện này vẫn chưa thành công, chị ta chắc chắn vẫn còn ở thành phố này, chờ đợi Tôn Nhất Thanh sai khiến.
Nửa tiếng sau, một bóng dáng quen thuộc, hớt hải chạy từ cổng trường vào, trực tiếp lẻn vào tòa nhà số 3.
Tôi vặn to âm lượng điện thoại nghe lén, điều chỉnh ống kính viễn vọng.
Phương Chi vừa lao vào đã bị Tôn Nhất Thanh tát cho một cái:
"Có phải mày đã mách lẻo cho con khốn đó không? Muốn làm gián điệp hai mang à?"
Phương Chi lắc đầu lia lịa, vội vàng phủ nhận:
"Bọn tôi thậm chí còn không có thông tin liên lạc của nhau! Nhưng nó thông minh như vậy, cũng không phải là không thể đoán ra được!"
Tôi bất lực nhắm mắt lại, chị ta dám khen tôi thông minh trước mặt Tôn Nhất Thanh, đây chẳng phải là tự tìm đường chec sao?
Quả nhiên, qua kính viễn vọng, Tôn Nhất Thanh như một con ch.ó điên, túm tóc Phương Chi đập mạnh vào tường:
"Thông minh? Thông minh cái con khỉ! Dù thông minh đến đâu cũng chỉ là bùn nhão! Đồ quỷ nghèo! Đồ kiến hôi! Nó chỉ có thể bị tao giẫm dưới chân thôi!"
Từ cuộc cãi vã của họ, tôi biết được, không phải Tôn Nhất Thanh tìm đến Phương Chi.
Mà là năm đó sau khi chia tay, Phương Chi đã từng đến trường tìm tôi, nhưng lại tình cờ gặp Tôn Nhất Thanh.
Nghe nói tôi và Phương Chi đã quen biết từ trước, cô ta lập tức lấy thông tin liên lạc của Phương Chi, bắt đầu lên kế hoạch cho cái bẫy ghê tởm này.
Xả giận xong, cô ta thờ ơ liếc nhìn Tôn Quang Tông, rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cửa bị khóa lại, Phương Chi muốn đi theo nhưng không được.
"Này, trông mày cũng không tệ, nhìn kỹ còn có nét quyến rũ hơn con đ.ĩ nghèo hèn đó, he he he."
Tôn Quang Tông đã không nhịn được nữa, cười d.â.m đ.ã.n.g lao về phía chị ta.
Phương Chi hoảng sợ bỏ chạy, liên tục dùng bàn ghế ném về phía hắn ta.
Nhưng một khi phản kháng, sẽ chỉ khiến tên điên đó càng thêm điên cuồng.
17.
Tôi nghe thấy Phương Chi hét lớn:
"Chú Lưu! Cứu tôi! Số tiền lần này tôi kiếm được, đều cho chú hết!"
Lưu Đại Hải do dự, hoảng loạn nhặt một hộp phấn viết bảng ở góc tường, run rẩy ném về phía Tôn Quang Tông.
"Cậu Tôn, có gì cứ từ từ nói!"
Ha ha, không ngờ ông ta lại muốn nói chuyện tử tế với một tên điên.
Tôn Quang Tông xé rách quần áo Phương Chi, trói Lưu Đại Hải vào ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn ta lại cầm cây gậy sắt mang theo bên mình, đập mạnh vào đầu gối Lưu Đại Hải.
"Bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Sau đó hắn ta quay sang Phương Chi, đánh chị ta bất tỉnh bằng một gậy.
Phương Chi bị đè xuống mặt đất, điên cuồng x.â.m hại.
Chỉ cần chị ta tỉnh lại, sẽ lại bị đánh bất tỉnh lần nữa.
Hóa ra, tôi đã bị hành hạ như vậy.
Cảnh tượng trước mắt kích thích tôi nhớ lại những ký ức đau đớn của kiếp trước.
Tôi rời mắt, nhìn thấy ở cửa tòa nhà số 3 có những điểm sáng đỏ rực, nhấp nháy liên tục.
Tôn Nhất Thanh đang đứng đó hút thuốc, cúi đầu nghịch điện thoại.
Cách đó không xa, có một chiếc Mercedes-Benz màu đen đang từ từ tiến đến.
Tôi gọi điện cho cô ta lần thứ ba:
"Tôi khuyên cô một câu, nên dập thuốc đi."
"Mẹ kiếp, mày đang ở đâu? Có giỏi thì ra đây cho tao!"
Haiz, sao lại không nghe lời như vậy chứ?
Chiếc Mercedes dừng lại trước mặt Tôn Nhất Thanh, mà cô ta vẫn kẹp điếu thuốc trên tay, nheo mắt nhìn biển số xe.
Sau khi nhìn thấy bố ruột của mình tức giận bước xuống xe, cô ta vội vàng vứt điếu thuốc đi.
Điện thoại chưa kịp cúp máy đã bị bố Tôn đánh rơi xuống đất.
Chất lượng điện thoại khá tốt, rơi xuống mạnh như thế mà cuộc gọi vẫn không bị gián đoạn.
"Bố, bố nghe con giải thích, con chỉ hút cho vui thôi."
Tôn Nhất Thanh ngày thường luôn ngỗ ngược, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn như con cừu nhỏ.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của bố Tôn, chỉ nghe thấy giọng ông ta cố gắng nén giận, nhưng lại khiến người ta sợ hãi:
"Quang Tông đâu?"
Tôn Nhất Thanh ấp úng, nói em trai không ở cùng cô ta.
Nhưng bố Tôn lại ngẩng đầu, nhìn lên tầng năm.
Đúng vậy, bởi vì từ đó đang liên tục truyền ra âm thanh của địa ngục.
18.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nghe thấy qua điện thoại, tiếng cửa phòng 502 bị đá tung.
Bố Tôn tức giận lôi Tôn Quang Tông ra khỏi người Phương Chi, trợ lý đi cùng vội vàng nhét vài viên thuốc vào miệng hắn ta.
Tôn Nhất Thanh bị tát hai cái vào mặt, nhưng không dám hó hé một tiếng.
"Thanh Thanh, con thật sự khiến bố thất vọng."
Nói xong, ông ta nắm tay Tôn Quang Tông đi ra ngoài.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Tôn Quang Tông nhất quyết phải mang theo cây gậy sắt của mình, bố Tôn không lay chuyển được cậu ta, đành phải mặc kệ.
Hai bố con dìu nhau đi ra bên ngoài.
Tôn Quang Tông được đưa vào trong xe, còn Tôn Nhất Thanh thì chạy ra, quỳ xuống trước mặt bố cô ta.
Chiếc điện thoại bị đánh rơi trước đó vẫn đang tận tụy truyền tải thông tin cho tôi.
"Bố! Con sai rồi! Bố đừng giận nữa! Con luôn học hành giỏi giang như vậy, còn thi đỗ vào đại học danh tiếng! Tên điên đó thì có gì tốt chứ?! Nó chỉ biết gây rắc rối cho bố thôi!"