Cột Thu Lôi Của Tiên Giới

Chương 4



 

6.

 

Nói ra có lẽ người không tin, ta bị lão già lần trước tiện tay ném một cái, lại bị ném sang ngọn núi kế bên.

 

Rồi lại được một lão già ở ngọn núi này nhặt về tông môn của ông ta.

 

Điều đáng nói là, đây chính là ngọn núi mà ta thường xuyên phân luồng điện sang.

 

Khi ta hóa lại thành hình người, lão già đó buột miệng hỏi ta: 

 

"Là ngươi vẫn luôn phóng sét đánh vào cây hồng trong tông môn của ta đúng không?"

 

Ta ước lượng một chút, lão già này cũng là một cường giả Đại Thừa kỳ.

 

Nam chính và nam phụ quả nhiên là khác nhau, cùng là Đại Thừa kỳ, người ta là mỹ nam còn người kia lại là một lão già.

 

Ta nghĩ, bản thân ta vốn không thuộc về bất kỳ nhân vật nào trong câu chuyện này.

 

Vậy nên ta có ở bên cạnh nữ chính hay không cũng không ảnh hưởng gì đến câu chuyện.

 

Nếu đã như vậy, chi bằng kịp thời bỏ tối theo sáng.

 

Thế là ta "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: 

 

"Sư phụ tại thượng, xin nhận của đệ tử một lạy."

 

Lão già không ngờ ta lại giở trò này, thân hình khẽ nhích sang một bên.

 

"Đừng có giở trò đó với ta, ai mà không biết ngươi là đệ tử của tên chưởng môn kênh kiệu của cái tông môn hạng nhất kênh kiệu kế bên?"

 

Ta dập đầu "cốp cốp cốp" ba cái thật kêu: 

 

"Trước đây thì đúng là vậy, nhưng từ khi con đặt chân lên mảnh đất này của người thì không còn nữa."

 

"Xin người hãy thu nhận con, con chuyên đỡ lôi kiếp hộ, loại có thể dẫn dòng điện sang tiên môn kế bên ấy."

 

Không biết có phải là ảo giác của ta không, lão già này hình như đã không nhịn được cười.

 

Ta còn nghe thấy ông ta lén truyền âm cho ai đó:

 

 "...Tôn, năm nay có hồng ăn rồi, mau về."

 

"Khụ khụ, vậy ta sẽ phá lệ thu nhận ngươi."

 

"Nhưng dù sao ngươi cũng đến từ tông môn khác, chỉ có thể bắt đầu từ một đệ tử ngoại môn bình thường."

 

Ta vội vàng cảm tạ: "Đa tạ sư tôn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

7.

 

Các đồng môn ở tông môn mới vô cùng thân thiện.

 

Sau khi ta thay vị sư tỷ đầu tiên độ kiếp thành công, ta nhanh chóng trở thành linh vật của tông môn.

 

Họ nói với ta rằng người hôm đó nhặt ta về không phải là chưởng môn, mà chỉ là Đại trưởng lão chấp sự.

 

Nghe nói chưởng môn của họ rất lợi hại, lợi hại hơn chưởng môn của tông môn cũ của ta rất nhiều.

 

"Chỉ là chưởng môn quá bận, những đệ tử nhỏ bé như chúng ta chưa từng được gặp mặt."

 

"Nghe nói chưởng môn đã ở cấp bậc Chân Tiên rồi, chúng ta đương nhiên không thể gặp được."

 

"Khi nào mình mới có thể tu luyện đến cấp bậc Chân Tiên đây?"

 

"Này, tiểu sư muội, muội có đỡ nổi lôi kiếp của Chân Tiên không?"

 

Ta lắc đầu: "Hiện tại chưa nhận đỡ lôi kiếp cho Chân Tiên bao giờ."

 

"Chưởng môn cũ của muội thì sao?"

 

"Ông ta vẫn chưa phi thăng Chân Tiên, mới Đại Thừa kỳ viên mãn thôi."

 

"Thứ vô dụng, trình độ chỉ ngang với Nghiêm lão đầu nhà chúng ta mà cũng dám tự xưng là khai tông lập phái Thiên Hạ Đệ Nhất Tông."

 

Nghiêm lão đầu đến: "Làm gì đó, không lo tu luyện, làm gì đó!"

 

Ông ta vừa vuốt râu vừa quát.

 

"Tiểu Thập Bát, ngươi không lo chuẩn bị cho lôi kiếp phi thăng Hóa Thần, ở đây lười biếng à?"

 

Nghiêm lão đầu lười nhớ tên mọi người, chỉ gọi bằng số thứ tự.

 

Tiểu Thập Bát cúi đầu: "Chẳng phải là có tiểu sư muội rồi sao?"

 

Nghiêm lão đầu gõ mạnh ba cái vào đầu Tiểu Thập Bát: 

 

"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tu tiên kỵ nhất là đi đường tắt!"

 

"Lôi kiếp Hóa Thần mà ngươi còn không muốn gánh, sau này thì làm sao? Con bé giúp ngươi được một lần, chẳng lẽ giúp ngươi được cả đời?"

 

"Lỡ như Bích Lôi c.h.ế.t hoặc phi thăng thành Chân Tiên rồi thì sao?!"

 

"Trưởng lão, thật ra thì..."

 

Nghiêm lão đầu cắt lời ta: "Ngươi, theo ta một chuyến."