12.
Vấn Thiên mang một bụng tức giận trở về.
"Bích Lôi, Tiêu Dao Tông đi rồi."
"Đối với họ, ngươi cũng không quan trọng đến thế."
Ông ta từ trên cao nhìn xuống ta:
"Ngươi lơ là nhiệm vụ, tự ý rời khỏi tông môn, nếu xử theo môn quy, đáng bị phế đi toàn thân tu vi, ném vào Vạn Ma Quật, vạn kiếp bất phục."
"Nhưng," hắn liền đổi giọng, dịu dàng hơn một chút: "Dù sao ngươi cũng là đệ tử mà vi sư coi trọng nhất."
"Nếu ngươi chịu hiến tiên cốt cho Chiêu Chiêu, mọi chuyện trong quá khứ sẽ được xóa bỏ hết."
Thứ chó má.
Ta thầm chửi trong lòng.
Nói là đệ tử coi trọng nhất, chẳng phải vẫn không bằng người phụ nữ mình yêu sao?
"Sư tôn, xin thứ lỗi Bích Lôi không thể làm vậy."
Sư tôn nhíu mày: "Chuyện này không đến lượt ngươi từ chối."
Ta vội vàng biện minh: "Nếu con mất đi tiên cốt, làm sao có thể thay sư tôn và các đệ tử độ lôi kiếp?"
"Sư tôn coi trọng tiểu sư muội, nhưng cũng phải nghĩ cho đại cục."
"Cho dù muốn đệ tử hiến cốt chuộc tội, thì đợi sau khi sư tôn độ kiếp xong rồi thi hành cũng chưa muộn."
Bàn tay sư tôn đang đưa về phía ta khựng lại: "Ngươi đã có lòng này, vậy tại sao hôm đó lại bỏ trốn."
"E rằng sư tôn không tin, lôi kiếp hôm đó của tiểu sư muội không hề tầm thường, ngay cả con cũng không chịu nổi. Nàng ấy tuy bị trọng thương nhưng lại kỳ diệu chống đỡ được."
Ta cười khổ nói ra sự thật, bây giờ đang ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sư tôn phất tay một cái: "Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn nghi kỵ đồng môn, tìm cớ cho sự lười biếng của mình."
Ông ta không tin ta, nhưng cũng tạm thời gác lại ý định đào tiên cốt của ta.
"Mấy ngày này ngươi cứ ở đây an tâm tu luyện, không cần ra ngoài."
13.
Ta bị Vấn Thiên giam cầm trong bí cảnh.
Tuy không còn sấm sét để hấp thụ, nhưng ta lại bất ngờ phát hiện, thiên lôi mà ta gánh chịu trước đó vẫn chưa được ta giải phóng hoàn toàn.
Ta dường như có thể vận chuyển luồng sức mạnh này, điều khiển việc thu vào và phóng ra của nó.
Dù chưa thành thạo lắm, nhưng đây có thể sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng của ta.
Bí cảnh không người này không lớn, trung tâm có một căn nhà nhỏ do Vấn Thiên để lại.
Căn nhà đã phủ một lớp bụi mỏng, xem ra Vấn Thiên đã rất lâu không đến đây.
Trong nhà không có gì đáng giá, chỉ có vài cuốn bí kíp tu luyện cấp nhập môn.
Như có định mệnh sắp đặt, ta mở một trong số đó ra.
Một tờ giấy Tuyên Thành đã ố vàng rơi xuống đất.
"Trừ ma vệ đạo."
Là bút tích của Vấn Thiên.
Ta mỉm cười kẹp nó lại vào trong sách.
Trải qua ngàn trăm năm, có lẽ Vấn Thiên đã quên mất sơ tâm của mình.
Bây giờ ông ta là một kẻ ích kỷ, tự cao tự đại và là một kẻ nhát gan sợ độ kiếp thất bại.
Nói gì đến trừ ma vệ đạo.