Một hồi lâu sau, Đường San San đứng dậy gập người thật sâu với Lục Hi: “Anh Lục, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sau này trở thành một người chính trực tử tế như anh”.
Lục Hi gật đầu mỉm cười.
Đường San San nói tiếp: “Vậy tôi không làm phiền nữa, đi nghỉ trước đây”.
Cô ta cũng đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Lục Hi gật đầu, Đường San San cười đáp lễ rồi quay người tiến vào phòng ngủ, đóng cửa.
Lục Hi bấy giờ mới thở phào, anh vỗ ngực, lẩm nhẩm: “Làm người tốt thật không dễ, suýt thì không gồng nổi, may mình ý chí kiên định, nếu không đã thành loại người gì rồi”.
Lục Hi cũng là người bình thường, gặp tình huống như vậy, nếu nói không có chút động tâm là nói dối.
Có điều, Đường San San đã đủ đáng thương, nếu anh làm vậy thì thật vô sỉ, cứ coi như nhất thời xúc động, sợ rằng sau này cũng không khỏi cắn rứt, dù gì Đường San San vẫn là học sinh, như vậy là lấy oán báo ân, nhân cách suy đồi.
Lục Hi uống cạn cốc nước rồi trở về phòng.
Sáng hôm sau, khi anh ra khỏi phòng liền phát hiện Đường San San đã ăn mặc chỉnh tề, đang dọn dẹp phòng khách.
Lục Hi mỉm cười và đi tắm.
Tắm xong, anh cho chuẩn bị chút đồ ăn sáng rồi dùng bữa cùng Đường San San.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Hi vừa định thưởng thức điếu thuốc thì thấy có người gọi cửa.
Mà Đường San San vừa nghe tiếng gõ cửa liền thay đổi sắc mặt, dù cô ta cố gắng không nghĩ đến chuyện kia, nhưng gì tới cũng phải tới.
Có điều với tình hình trước mắt, Chu Kiến Cương vẫn không dám ý kiến, chỉ đành trách tên họ Lục kia xui xẻo, Độc Xà đã nói là làm, 5 triệu không thể thiếu một xu.
Đường San San nóng giận quát: “Chu Kiến Cương, anh đừng quá đáng, đã nói là 1 triệu, giờ lại đòi 5 triệu, anh Lục lấy đâu lắm tiền như vậy cho các người”.
Cô ta cảm giác như sắp tức điên, lời của Độc Xà khiến cô ta vô cùng phẫn nộ, anh Lục đồng ý bỏ tiền giúp cô ta, thế mà những kẻ này lại tham lam vô độ, muốn nhiều hơn nữa. Bất luận thế nào, cô ta cũng không đồng ý, cô ta không tin, Độc Xà dám ra tay giết người.