Cú Ngã Tỉnh Mộng

Chương 1



Mang thai hơn 5 tuần, đúng vào ngày sinh nhật, chồng tôi vì muốn dỗ dành cô bạn thanh mai bé bỏng liền thẳng tay kéo ghế tôi ra ngay trước mặt bao người.

Tôi loạng choạng ngã xuống, mất mặt đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi.

Cô “thanh mai nhỏ” ấy lập tức nín khóc, bật cười vui vẻ.

Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới, rồi hắt nguyên bàn thức ăn lên người anh ta và “bạch nguyệt quang” của anh ta.

Thế mà anh ta lại cau mày trách ngược tôi: — Sinh nhật đang vui vẻ, em làm gì mà phải khiến không khí căng thẳng như vậy? Mau xin lỗi An An đi.Mang thai hơn 5 tuần, đúng vào ngày sinh nhật, chồng tôi vì muốn dỗ dành cô bạn thanh mai bé bỏng liền thẳng tay kéo ghế tôi ra ngay trước mặt bao người.

Tôi loạng choạng ngã xuống, mất mặt đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi.

Cô “thanh mai nhỏ” ấy lập tức nín khóc, bật cười vui vẻ.

Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới, rồi hắt nguyên bàn thức ăn lên người anh ta và “bạch nguyệt quang” của anh ta.

Thế mà anh ta lại cau mày trách ngược tôi: — Sinh nhật đang vui vẻ, em làm gì mà phải khiến không khí căng thẳng như vậy? Mau xin lỗi An An đi.

01

Khi Thẩm Độ nói câu này, anh ta nắm chặt tay tôi.

Cứ như thể nếu tôi không xin lỗi, anh ta sẽ không cho tôi rời khỏi căn phòng này.

Những người xung quanh vừa dỗ dành Trần An An đang ấm ức khóc vừa trách mắng tôi: “Đúng vậy, Tống Chân, An An đang buồn, mọi người chỉ đùa để chọc cô ấy vui lên thôi, hơn nữa hôm nay là sinh nhật của em, em nhất định phải làm to chuyện vậy à?”

Tôi vừa giận vừa đau, cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra, chộp lấy chiếc ghế cạnh đó ném về phía bọn họ.

Ghế đập vào bàn ăn.

Trần An An bị một đĩa thức ăn nóng hắt vào mặt, hét lên một tiếng, Thẩm Độ lập tức lo lắng chạy đến xem tình hình của cô ta.

Sau đó anh ta giận dữ nhìn tôi: “Tống Chân, mọi người đến chung vui sinh nhật, chỉ đùa một chút thôi, em nổi điên cái gì chứ?”

“Em cũng chỉ đùa một chút thôi, sao mọi người lại làm to chuyện chứ?”

Trần An An tái nhợt, lúng túng đứng bên cạnh, cố nén nước mắt: “Anh Độ ơi, có lẽ chị Chân không thích em, chắc em không nên đến đây, em đi trước vậy.”

Đương nhiên Thẩm Độ không để cô ta đi như thế, anh ta ngăn cô ta lại: “Em đi đâu? Người cần phải đi là cô ấy!”

Nói rồi, mặt anh ta sa sầm, tóm mạnh tay tôi: “Tống Chân, cho dù em có ghét An An thế nào cũng nên nhìn hoàn cảnh chứ! Mau xin lỗi An An đi!”

Cứ như thể tôi không xin lỗi thì chuyện hôm nay sẽ không xong vậy.

Tai tôi ù đặc, tức đến choáng váng, chỉ muốn lấy ghế đập chết anh ta, nhưng bụng tôi lại đau dữ dội.

Còn chưa kịp nói gì, đột nhiên có người hét lên: “Thẩm Độ, sao chân vợ cậu lại chảy nhiều máu thế kia!”

Mọi người lúc này mới để ý rằng chân tôi đầy máu.

Vì tôi mặc váy đỏ nên ban đầu không ai nhìn ra.

02

Thẩm Độ ngẩn người, vừa thấy máu chảy ướt chân tôi và thấm xuống sàn, anh ta bỗng sững sờ: “Sao thế này? Em khó chịu ở đâu à? Sao lại chảy máu thế?”

Vừa nghe nhắc đến chảy máu, tôi mới cảm nhận rõ cảm giác nóng ấm ở chân, lúc trước còn nghĩ chỉ là nước canh bắn lên nên không để tâm.

Nhưng giờ đây, tôi bỗng hoang mang tột độ.

Vì chợt nhớ ra kỳ kinh nguyệt của tôi đã trễ một tuần.

Nghĩ đến điều đó, tôi bắt đầu sợ hãi.