Cú Ngã Tỉnh Mộng

Chương 10



Chỉ là vì mẹ của Thẩm Độ nhập viện, lại thêm vụ bà cụ bị hộ lý lén bạo hành nên tôi mới tạm ngưng công việc để chăm sóc bà.

Nếu không phải vì chăm mẹ anh ta thì tôi đâu có rời công ty.

Tôi cười nói: “Chuyện này không liên quan đến Trần Dự, tôi chỉ thuê cậu ấy làm việc cho tôi, cậu ấy đã đủ đáng thương rồi, anh đừng lôi cậu ấy vào bất cứ chuyện gì.”

Nói xong tôi mặc kệ Thẩm Độ, dẫn Trần Dự về thẳng văn phòng của mình.

Nhưng khi chuyện tương tự xảy ra với chính anh ta, anh ta lại không thể chịu đựng nổi.

Thẩm Độ túm lấy Trần Dự, muốn ra tay.

Tôi liền tát vào mặt anh ta: “Anh có thể đừng làm ầm nữa được không? Giờ đang ở công ty, chẳng lẽ anh muốn làm mọi thứ căng thẳng, khiến ai cũng khó xử à?”

Trần An An chạy đến xem vết thương trên mặt anh ta rồi nhìn tôi, như thể cố nhẫn nhịn: “Chị Chân, chị thật quá đáng, bao năm nay Thẩm Độ yêu chị như thế, đối xử với chị tốt như thế, chị nỡ đối xử với anh ấy vậy sao?”

Tôi túm lấy tóc cô ta, lôi ra cửa văn phòng: “Nào, Thẩm Độ nói ai cũng biết cô là kiểu người thế nào mà, tôi thấy chắc mọi người vẫn chưa biết đâu, cô có gì muốn nói thì nói luôn trước mặt tất cả đi, xem cô có thể không biết xấu hổ đến đâu, miệng lúc nào cũng kêu mình không phải kẻ thứ ba mà bị tôi làm nhục đến thế vẫn bám trụ ở đây giả vờ đáng thương, cô thuộc loại cặn bã gì thế?”

Thẩm Độ vừa thấy tôi ra tay với Trần An An liền định xông tới giúp.

Nhưng vừa động thì bị Trần Dự chặn lại: “Anh trai, các người quá đáng rồi, chị ấy nói dẫn tôi đến đây là muốn tốt cho anh, chị ấy đối xử với anh tốt như vậy, sao anh lại cấu kết với người ngoài để đối xử như vậy với chị ấy chứ?”

Thẩm Độ nhìn cậu ấy, cố gắng nén giận, nhắm mắt lại: “Chúng ta nói chuyện riêng.”

11

Tôi và Thẩm Độ đi sang một chỗ khác.

Anh ta hỏi tôi: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”

“Ly hôn.” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Cổ phần công ty này, tôi muốn nhiều hơn.”

“Không đời nào.”

“Vậy thì chờ đấy.”

Những ngày sau, đi đâu tôi cũng dẫn Trần Dự theo.

Nực cười hơn, bình thường Thẩm Độ bận rộn suốt, nào là công tác, nào là tăng ca, tiệc tùng, đến điện thoại của tôi cũng không buồn nghe.

Từ khi tôi đưa Trần Dự đến công ty, anh ta bỗng nhiên rảnh rỗi vô cùng, theo sát tôi, tỏ ra để ý mọi thứ về tôi.

Đến sinh nhật của anh ta, lúc tôi và Trần Dự suýt hôn nhau ngay trong công ty, Thẩm Độ không biết vì giận dữ hay đau đớn, suýt nữa ra tay với cậu ấy.