Tôi và Thẩm Độ chính thức ly hôn.
Khi ly hôn, anh ta đưa tôi hơn một nửa tài sản.
Tôi kiện đòi lại hết tất cả những gì anh ta đã tặng cho Trần An An.
Đó vốn là tài sản chung của chúng tôi.
Về việc này, Thẩm Độ không tranh chấp với tôi.
Nhưng anh ta canh cánh trong lòng: “Em với cậu ta chẳng qua để chọc tức anh thật sự không có gì đúng không?”
Dĩ nhiên tôi chẳng nói cho anh ta biết, để anh ta mãi hoài nghi.
“Nếu anh cho là không có gì thì là không có gì, anh vui là được.”
Khi rời khỏi cục dân chính, Thẩm Độ lặng im rất lâu rồi nói: “Xin lỗi.”
Đến lúc chia tay thật sự, anh ta mới bắt đầu thú nhận.
Anh ta nói chưa từng nghĩ sẽ thật lòng với Trần An An.
Ban đầu chỉ thấy cô ta đáng thương, như một búp bê sứ mong manh, lúc nào cũng cần được che chở, rất giống tôi trước kia.
Khiến anh ta bận lòng.
Không giống tôi, lúc nào cũng kiên cường, quyết đoán, như chẳng bao giờ gục ngã.
Khi nhận ra bản thân mình để ý Trần An An quá mức, anh ta thực sự đã muốn kiểm soát.
Đợt ấy anh ta đưa tôi đi du lịch, chỉ để tự nhắc nhở bản thân rằng anh ta yêu tôi, cần chấm dứt hẳn với cô ta.
Nhưng đến sinh nhật của Trần An An, cả hai uống say, suýt qua đêm với nhau.
Kể từ hôm đó, anh ta như kẻ nghiện, vừa thấp thỏm sợ tôi phát hiện vừa không thể kiềm chế trước sức hút của cô ta.
Cô ta luôn dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh ta, như thể anh ta là cả thế giới của cô ta, khiến anh ta cảm thấy mình không thể thiếu trong cuộc đời cô ta.
Cô ta mang lại cho anh ta sự dịu dàng chưa từng có.
Không giống tôi, bên anh ta tôi chẳng bao giờ chịu thua thiệt, lúc nào cũng mạnh mẽ ngang hàng.
Anh ta vừa khao khát liên lạc với cô ta lại vừa sợ làm tổn thương tôi.
Ngày sinh nhật của tôi, anh ta cũng không hiểu vì sao lại đứng về phía cô ta, như thể bị trúng tà, thậm chí chẳng nhìn thấy nỗi đau của tôi.
Anh ta bảo anh ta không thật lòng muốn tranh chấp tài sản, chỉ là anh ta không muốn ly hôn, sợ hãi ly hôn.
Anh ta nói anh ta thực sự vẫn yêu tôi, không nỡ dứt khỏi tôi.
Anh ta nhìn tôi hỏi: “Chúng ta đã bên nhau ngần ấy năm, thực sự kết thúc như vậy ư? Liệu chúng ta… có thể quay lại không?”
Tôi chỉ thấy nực cười.
Không nỡ rời xa tôi thế mà vẫn ra tay tổn thương tôi?
“Ngay khoảnh khắc anh rút chiếc ghế của tôi, khiến con tôi mất, anh đã chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.”
Anh ta cười khổ, vẫn có chút không cam tâm: “Em lúc nào cũng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như thể bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ anh, giống như em chưa từng quan tâm anh.”