Trần An An phát điên tại chỗ, suýt gây gổ với Thẩm Độ.
Sau đó cô ta có thai, nhưng chỉ cần Thẩm Độ về trễ một chút, cô ta lại nghi ngờ đủ điều, liên tục gọi điện tra khảo.
Có lần Thẩm Độ uống say trong quán bar, gặp một cô gái trông cực kỳ giống tôi, anh ta mê muội nghĩ cô ta là tôi, suýt nữa qua đêm với cô ta.
Đúng lúc Trần An An bắt gặp.
Cô ta lao vào cãi vã kịch liệt với anh ta, định đánh cô gái kia.
Thẩm Độ lại bảo vệ cô gái đó, vô tình xô Trần An An ngã từ trên bậc thang xuống.
Khi đưa cô ta đến bệnh viện, đứa bé không giữ được mà cơ thể cô ta cũng bị thương nghiêm trọng, suốt đời không thể mang thai nữa.
Điều này khiến tinh thần Trần An An hoàn toàn sụp đổ.
Thêm một lần nữa, cô ta phát hiện Thẩm Độ vẫn liên lạc với cô gái đó, lập tức điên cuồng trả thù anh ta.
Cô ta đến nhà ba mẹ Thẩm Độ rồi làm ầm lên.
Đập phá tan tành căn nhà mà trước kia tôi và anh ta từng chung sống.
Rồi một đêm, đợi anh ta ngủ say, cô ta liều lĩnh cầm kéo, cắt anh ta một nhát.
Khiến anh ta không thể nào làm một người đàn ông bình thường được nữa.
Sau đó, giữa đêm khuya, tôi thường nhận cuộc gọi lạ.
Nhấc máy, không ai lên tiếng.
Tôi nhanh chóng nhận ra đó là Thẩm Độ.
Đang định cúp thì nghe giọng khàn khàn của anh ta: “Đừng cúp.”
Rồi một tiếng nức nở vang lên.
Có lẽ đến lúc này, anh ta mới thật sự thấm thía nỗi ân hận đau đớn.
Anh ta nói với tôi: “Chân Chân, anh hối hận lắm. Giá như ban đầu anh không đi sai đường, không đặt cảm xúc của cô ta lên trên em thì giờ chúng ta…”
Giờ có lẽ chúng ta đã có một đứa con xinh xắn.
Là con trai, hoặc con gái.
Đứa trẻ sẽ gọi chúng ta là ba, mẹ, sẽ làm nũng, sẽ quấn quýt chúng ta.
Nhưng tôi hiểu, anh ta chỉ vì cuộc đời bây giờ quá bất hạnh nên mới nhớ đến đứa con chưa kịp chào đời ấy.
Nếu anh ta sống hạnh phúc với Trần An An, hẳn anh ta chẳng bao giờ bận tâm đến đứa bé ngày xưa.
Dù sao, khi tôi sảy thai, anh ta từng không chỉ một lần bảo đó chỉ là chuyện “nhỏ”, còn nói tôi làm to chuyện.
“Không có ‘giá như’ nào hết.” Tôi lạnh giọng cắt lời.
“Chính anh đã hủy hoại tất cả, chính anh khiến bản thân mình chẳng thể có đứa con nào trong đời, anh đừng gọi cho tôi nữa.”
Nỗi khổ của anh ta bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Bởi sau này, tôi có thể tái hôn, có thể lại sinh con.
Mỗi bước ngoặt trong cuộc hôn nhân của tôi sẽ thêm một lần đày đọa trái tim anh ta.
Anh ta sẽ mãi canh cánh.
Càng thấy tôi hạnh phúc, anh ta càng đau đớn khôn cùng.
Bởi lẽ, lẽ ra tất cả điều đó vốn dĩ thuộc về anh ta.
Tôi cúp máy, lại lần nữa chặn số của anh ta.
Đời anh ta coi như chấm hết, còn tôi, đời của tôi chỉ vừa mới bắt đầu.
( Hết )