Cứ Tưởng Là Đúng Người

Chương 11



Không một người qua đường nào dám cứu tôi.

Anh ấy không chút do dự nhảy xuống, liều mạng đưa tôi lên bờ.

Sau chuyện đó, anh đứng nhìn hồ nước với ánh mắt tối tăm:

“Nếu có thể lấp đầy nó thì tốt biết bao.”

Còn có lần tôi bị kẻ buôn người để ý, suýt bị kéo lên xe.

Anh liều mạng bám lấy chiếc xe của bọn chúng, kéo dài thời gian đủ để tôi được cứu.

Một cách kỳ lạ, tôi nhận ra mình có chút cảm kích.

11

Cuối cùng, tôi trở lại nhà họ Tần.

Tần Tử Nghiên nghe tin tôi về, lập tức lái xe tới.

Anh ấy đau lòng nhìn tôi, nắm lấy tay tôi:

“Năm năm qua, em đi đâu vậy? Sao anh không nhận được bất cứ tin tức nào từ em? Em có biết anh nhớ em đến mức nào không?”

“Em ngốc quá, người yếu như em mà dám xông lên chắn dao cho anh. Em có bị thương không?”

Tôi nói:

“Em không sao, anh nhìn đi, em vẫn ổn mà.”

Đúng lúc này, một bàn tay thon dài bỗng kéo tôi trở lại.

Ngay trước mặt Tần Tử Nghiên, Tần Bùi ngang nhiên hôn lên má tôi, ánh mắt sắc lạnh liếc về phía anh ấy:

“Tôi và Niên Niên sắp kết hôn rồi. Xin lỗi, lần này quên mang thiệp mời cho cậu.”

Tần Tử Nghiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn tôi:

“Anh ta nói thật sao?”

Tôi gật đầu.

Nhưng ánh mắt đầy hối tiếc lại không giấu được.

Tôi nghĩ, tại sao diễn biến lại thành ra thế này chứ!

Có lẽ ánh mắt tôi quá rõ ràng.

Đến mức khi trở lại phòng, Tần Bùi ép tôi vào tường, giọng lạnh lùng:

“Lần này em trở về là vì Tần Tử Nghiên phải không?”

“Đáng lẽ tôi phải nhận ra sớm hơn.”

Hệ thống nói:

“Thế này không ổn, tôi phải tạo cơ hội để cô thoát khỏi anh ta.”

Tôi hỏi:

“Anh còn cách nào không?”

Hệ thống:

“Thế này nhé, lát nữa cô ra ngoài cố tìm cách làm anh ta rời đi. Tôi sẽ dựng một vụ tai nạn xe, khiến anh ta tưởng cô đã chết, rồi chúng ta lại biến mất vài năm.”

Không còn cách nào khác.

Tôi ôm lấy Tần Bùi:

“Anh đưa em đi chọn nhẫn cưới nhé.”

Chỉ một câu nói đơn giản, đã khiến anh nguôi giận.

Bàn tay anh đặt lên lưng tôi, giọng ấm áp đồng ý, đôi mắt ánh lên nụ cười khó giấu.

Nhưng tôi lại lừa dối anh một lần nữa.

Tôi nghĩ, có lẽ, anh đã quá nuông chiều tôi rồi.

12

Trên đường đi chọn nhẫn cưới cùng anh, tôi chờ đợi thời điểm cho vụ tai nạn.

Tôi nói với anh:

“Em muốn ăn kem. Anh có thể mua cho em một cây không?”

Ánh mắt Tần Bùi lộ rõ vẻ lo lắng, anh nhìn tôi không rời.

Tôi hiểu ý anh:

“Yên tâm, em sẽ không đi đâu cả.”

Chỗ bán kem rất gần, thậm chí tôi sẽ không rời khỏi tầm mắt của anh.

Anh nói:

“Đợi anh.”

Rồi anh quay người bước đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi anh chỉ cách tôi mười bước, một chiếc xe bất ngờ lao thẳng về phía tôi.

Hệ thống quả nhiên làm việc hiệu quả.

Tôi nhắm mắt lại.

Nhưng vào giây phút quyết định, một đôi tay mạnh mẽ đẩy tôi ra xa.

Ngay sau đó, màu máu đỏ tươi nhuộm thắm tầm mắt tôi.