Nhiệm vụ chinh phục của tôi bắt đầu.
Tôi đứng dậy lao vào ôm anh một cái thật chặt, còn hôn chụt lên má anh:
“Anh ơi, anh giỏi quá!”
Tần Bùi chưa từng nhận được cái ôm nhiệt tình như vậy, đứng sững tại chỗ rất lâu, sau đó mới từ từ đưa tay ra ôm tôi, ép tôi vào lòng, trân quý như vừa nhận được bảo vật.
Có thời gian, tôi rất mê đàn piano.
Tôi vụng về, không thể đánh được như Tần Tử Nghiên.
Cậu ấy giống như một quý ông thực thụ, ngón tay lướt trên phím đàn, chơi bản Hoa Nhài tặng tôi.
Tần Bùi phát hiện mỗi lần Tần Tử Nghiên chơi piano, tôi đều ngây người nhìn cậu ấy.
Anh cũng ngồi bên cạnh nhìn.
Nhưng trong khi tôi chỉ đơn thuần ngưỡng mộ, anh lại ghi nhớ chính xác từng phím đàn, từng động tác của Tần Tử Nghiên.
Sau đó, anh chơi bản nhạc đó cho tôi nghe.
Anh thực sự là thiên tài hiếm có, trí nhớ siêu phàm, thính giác hoàn hảo.
Nhà họ Tần dần nhận ra sự thông minh và tài năng của anh, bắt đầu muốn hòa giải mối quan hệ.
Nhưng họ đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để anh mở lòng với họ.
Lần đầu tiên anh về nhà, họ không chấp nhận anh.
Thì sau này cũng đừng mong.
Anh kiêu ngạo, khó thuần, tính tình ương bướng, lại cực kỳ nóng nảy.
Anh chỉ nhún nhường trước mỗi mình tôi.
Để có thể vào cùng một trường đại học với tôi, anh đã điên cuồng ôn tập khi tôi còn học cấp ba.
Sau đó, chúng tôi cùng đỗ vào một trường đại học top 1, anh lại chọn chung ngành với tôi, luôn kèm cặp tôi học tập.
Rồi anh bắt đầu tự mình khởi nghiệp, sự nghiệp không thua kém nhà họ Tần.
Chúng tôi xác định mối quan hệ.
Ai ngờ được, một người ưu tú như anh, lại không phải là nam chính.
3
Tôi đi khắp buổi đấu giá để tìm bóng dáng của nam chính.
Theo như cốt truyện, tôi cần chắn dao cho anh ấy, để anh ấy nảy sinh tình cảm với tôi.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Không hổ là nam chính, nhìn qua đã thấy ôn hòa, thiện lương, hoàn toàn khác với phản diện.
Đó là Tần Tử Nghiên, thiếu gia giả của nhà họ Tần mà tôi luôn lãng quên.
Tôi nâng ly rượu, đang định bước tới thì một bóng người bỗng chắn ngang trước mặt.
Bóng dáng người đàn ông phủ xuống toàn thân tôi, tôi chậm rãi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của anh ta.
Không phải Tần Bùi thì còn ai vào đây?
Anh muốn làm gì?
Tôi căng thẳng, kéo chặt mặt nạ:
“Tần… Tần tiên sinh.”
Ánh mắt anh dán vào tôi:
“Em gọi tôi là Tần tiên sinh?”
Tôi cố nén ý muốn chạy trốn:
“Mọi người đều gọi anh như vậy.”
Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ, nhưng dường như trong mắt anh lóe lên một tia cảm xúc nguy hiểm.
Đêm xác định quan hệ, anh hôn tôi, siết lấy eo tôi, hơi thở nóng bỏng, lặp đi lặp lại câu hỏi:
“Em gọi tôi là gì?”
Hai chân tôi quặp lấy eo anh, hơi thở phả nhẹ vào tai nhạy cảm của anh:
“Em nói, bạn trai.”
“Gọi lại lần nữa.”
“Chồng~”
Rất nhanh sau đó, tôi đã hối hận.
Anh bế tôi lên, đặt tôi xuống bàn làm việc bằng đá cẩm thạch, cúi xuống hôn lên môi tôi.
Rồi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Anh giữ chặt tôi, đặt tôi trong tư thế không thể phản kháng, thỏa sức thể hiện dục vọng của mình.
Như thể đã kìm nén rất lâu.
Giờ đây, tôi gọi anh là “Tần tiên sinh”.