Tâm trí tôi vẫn nghĩ về nhiệm vụ, khi Tần Bùi cúi xuống hôn tôi, tôi hỏi:
“Bên ngoài thế nào rồi, kẻ xấu đã bị khống chế chưa, Tần Tử Nghiên có bị thương không?”
Và ngay sau đó, anh cắn mạnh vào cổ tôi, đau đến mức nước mắt tôi gần như trào ra.
“Em đúng là rất quan tâm đến Tần Tử Nghiên, trở về việc đầu tiên là chắn dao cho cậu ta.”
“Phải rồi, nói mới nhớ, hồi nhỏ em rất thích nhìn Tần Tử Nghiên chơi đàn piano.”
Giọng anh dịu dàng nhưng đầy châm chọc, như có gai nhọn ẩn trong từng lời nói, xen lẫn chút vị ghen tuông cay đắng.
Tình hình có vẻ ngày càng bất lợi với tôi.
Tôi thấy oan ức vô cùng.
Tôi thích nhìn cậu ấy chơi đàn piano chẳng qua chỉ để xác nhận cậu ấy có phải nam chính hay không thôi mà!
Nam chính mà không chơi đàn giỏi thì đâu xứng làm nam chính, đúng không?
Trong lúc cấp bách, tôi buột miệng tự vệ:
“Em cũng thích nghe anh chơi piano mà!”
Anh rõ ràng ngẩn người, sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Anh cúi xuống, khẽ vén một lọn tóc của tôi:
“Tần Tử Nghiên không sao, người của anh đã bảo vệ cậu ta. Nhưng so với chuyện đó, em nên lo cho bản thân mình trước thì hơn.”
Áp lực từ anh khiến tôi nghẹt thở, nói năng cũng không ra câu:
“Anh… anh muốn làm gì?”
“Tất nhiên là sửa chữa sai lầm.”
Bàn tay anh vuốt nhẹ lên má tôi:
“Đêm đó anh khiến em không hài lòng, để em rời xa anh suốt năm năm.”
Nụ cười lạnh lẽo của anh ẩn vào bóng tối:
“Lần này, anh sẽ khiến em không còn sức để chạy.”
Tim tôi đập loạn nhịp.
Tôi biết mỗi lần anh nói chuyện với tôi bằng giọng này, nghĩa là anh sắp nghiêm túc thật sự.
8
Tiếng pháo mừng năm mới vang lên.
Những gì xảy ra sau đó, tôi thực sự không muốn nhớ lại, nhưng cả đời này tôi cũng không thể quên được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh khiến từng phần trên cơ thể tôi ghi nhớ anh một cách sâu sắc nhất.
Rất nhiều lần, tôi đã gần như thoát ra được, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ chân, mạnh mẽ kéo trở lại.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy bên cạnh anh.
Những vết cắn khắp cơ thể nhắc nhở tôi về những gì đã xảy ra đêm qua.
Sau vài giây định thần, ánh mắt tôi rơi xuống người Tần Bùi.
Anh để trần nửa thân trên, mắt nhắm nghiền.
Ánh nắng chiếu lên người anh, hàng mi dài đổ bóng lên khuôn mặt, đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Tôi sững lại, vô thức đưa tay muốn chạm vào anh.
Hệ thống lập tức vang lên cảnh báo:
“Em đang làm gì thế, bây giờ không phải cơ hội tốt nhất để chạy trốn à? Chạy mau đi!”
Tôi bị dọa giật nảy mình, rụt tay lại:
“Anh còn nói được! Tối qua anh ở đâu? Giờ mới ló mặt ra!”