Chương 1
Giữa mùa hè nóng như đổ lửa, ánh mặt trời chói chang khiến người ta không thể đứng lâu ngoài trời, tiếng ve kêu râm ran không ngớt làm lòng người bực bội. Cành liễu héo rũ dưới ánh nắng gay gắt, giữa trưa những ngày đại thử không ai ra đồng làm việc, ai nấy đều trốn trong nhà tránh nóng.
Chỉ có Khương Đại nhà họ Khương là tranh thủ lúc trưa mượn xe nước đi tưới ruộng nứt nẻ vì hạn.
“Nhượng Nhượng sao lại về nhà rồi thế?”
Khương Vệ Dân vừa từ đồng trở về, gỡ chiếc nón rơm xuống, mồ hôi đầm đìa đầy đầu. Chưa kịp nhận khăn vợ đưa, anh đã vội hỏi: “Trình Văn Niên gửi điện báo bảo mấy hôm nữa sẽ về, Nhượng Nhượng không đợi anh ta ở thành phố để đi đăng ký kết hôn, sao lại quay về rồi?”
Chị dâu Khương vội bịt miệng chồng, hạ giọng nói như nghẹn lại: “Nhà họ Trình hủy hôn với Nhượng Nhượng rồi, nói là không đăng ký nữa.”
“Em nói cái gì? Không đăng ký nữa…” Khương Đại từ trong bếp lao ra, tay cầm con d.a.o chặt củi, định xông ra ngoài: “Ông đây c.h.é.m c.h.ế.t cả nhà họ Trình!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh đã nói từ đầu rồi, đặt cho em gái cái tên như vậy chẳng hay ho gì – Nhượng Nhượng (Nhượng nghĩa là nhường nhịn)! Bây giờ đến cả chồng cũng bị nhường luôn rồi!
Chị dâu Khương cố sức ôm chặt lấy chồng, vì Khương Đại thật sự có thể chạy một mạch lên thành phố c.h.é.m cả nhà họ Trình.
Hôn sự giữa nhà họ Khương và họ Trình đã được định từ nhỏ. Ba năm trước, Trình Văn Niên đến Tây Bắc thực tập, trước khi đi, nhà họ Trình đề nghị để Khương Nhượng gả trước, đợi đủ tuổi rồi sẽ đăng ký kết hôn sau. Nghĩ rằng trong làng cũng có nhiều người làm vậy – cưới trước, đăng ký sau – nhà họ Khương đồng ý. Nhà họ Trình cũng tổ chức tiệc cưới theo đúng nghi lễ. Ngay hôm sau, Trình Văn Niên rời đi.
Bây giờ Trình Văn Niên lại nói không đăng ký nữa, bắt Khương Nhượng quay về. Một cô gái ngoan ngoãn lại bị người ta đối xử như vậy, bảo sao Khương Đại không nổi điên đòi liều mạng với nhà họ Trình.
Khương Nhượng nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt.
Chính vào khoảnh khắc vừa rồi, cô đã trọng sinh.
Sau khi sống lại, cô mới biết hóa ra thế giới mà mình đang sống chỉ là một quyển tiểu thuyết, quyển sách đó kể về câu chuyện tình yêu giữa Trình Văn Niên và Bạch nguyệt quang của anh ta.
Năm Trình Văn Niên hai mươi tuổi, anh ta cưới cô gái quê mười tám tuổi tên Khương Nhượng. Ba năm sau, Trình Văn Niên muốn hủy hôn. Thế nhưng, cuộc hôn nhân này không thể hủy được – dưới áp lực từ nhà mẹ đẻ của Khương Nhượng và dư luận, Trình Văn Niên vẫn phải đi đăng ký kết hôn với cô, hai người sống với nhau suốt hai mươi năm.
Trong hai mươi năm đó, Khương Nhượng không có con, những lời dị nghị từ nhà chồng chưa bao giờ dứt. Hai mươi năm sau, Trình Văn Niên cuối cùng cũng đề nghị ly hôn với cô. Anh ta nói: “Nhượng Nhượng, từ đầu đến cuối, người anh yêu vẫn luôn là Vị Lai. Anh không thể tiếp tục tự lừa dối mình nữa.”
Bạch nguyệt quang của Trình Văn Niên – Khương Vị Lai – chính là chị họ của Khương Nhượng. Giữa Trình Văn Niên và Khương Vị Lai có một người “chướng mắt” là Khương Nhượng ngăn cách. Họ nhìn nhau qua khoảng cách ấy suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng quyết định bất chấp mọi thứ để đến với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày cưới của hai người họ được tổ chức long trọng. Ngay trong lễ cưới, Khương Nhượng – người bị lừa dối suốt hai mươi năm và nay lại bị ruồng bỏ – đã rút d*o đ*m cả đôi cẩu nam nữ kia một nhát.
Khương Nhượng bỗng dưng mở bừng mắt.
Đúng vậy, cô vừa mới đ.â.m đôi cẩu nam nữ kia xong, bị người đời chỉ trích là “người vợ trước độc ác chiếm lấy Trình Văn Niên”. Trình Văn Niên và Khương Vị Lai chỉ bị thương nhẹ, chắc chắn không ch*t, còn cô thì lại rơi từ tầng cao xuống, ngã ch*t bất ngờ.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã quay về năm mình hai mươi mốt tuổi.
Khương Nhượng biết rất rõ những gì sắp xảy ra tiếp theo: Anh cả cô sẽ cầm d*o xông đến nhà họ Trình. Trình Văn Niên sẽ khống chế anh, giao nộp cho đồn công an, rồi bị kết án ba năm tù. Trong tù, anh cả cô gặp chuyện chẳng lành, không thể sống sót trở ra. Chị dâu cô vì chịu cú sốc quá lớn nên khi sinh con đã ch*t cả mẹ lẫn con.
Cô không thể – tuyệt đối không thể để bi kịch đó lặp lại thêm một lần nữa.
Kiếp trước cô là vì không cam tâm bị Trình Văn Niên lừa dối suốt hai mươi năm, trong cơn tức giận mới lựa chọn đồng quy vu tận. Thế mà ông trời lại cho cô sống lại – vậy thì kiếp này, hãy để Trình Văn Niên được như ý nguyện, sớm sớm ở bên Bạch nguyệt quang của anh ta đi!
Khương Nhượng bước xuống giường, lần tìm chiếc gương để trên tủ đầu giường. Trong gương là khuôn mặt một cô gái với đôi mắt to tròn xinh đẹp đến động lòng người. Có người từng nói cô giống hồ ly tinh sống lại.
Hai mươi năm sau, gương mặt này chắc chắn là “gương mặt minh tinh” khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Nhưng ở thời đại này, khuôn mặt ấy lại bị coi là không đoan trang, đi ngoài đường còn bị người ta mắng là “họa thủy”.
Khương Nhượng đặt chiếc gương xuống.
Năm đó, nhà họ Khương nghèo đến mức leng keng. Cha cô bị ngã chấn thương thắt lưng, nằm viện điều trị hơn một tháng, nợ nần chồng chất. Đến lúc không còn xoay xở nổi, họ còn định đưa ông về nhà mặc kệ. Mẹ cô thì mắt kém, sau này cô mới biết đó là bệnh đục thủy tinh thể, thực ra chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật là khỏi. Nhưng vì không có tiền, bệnh bị kéo dài đến mức cuối cùng mù cả hai mắt.
Chị dâu cô thể trạng yếu, không làm được việc nặng, cả nhà chỉ trông vào mỗi anh cả. Nhà này, năm ấy, thực sự nghèo đến cùng cực. Sau khi trọng sinh, việc cấp bách nhất mà Khương Nhượng phải làm chính là hủy hôn – rồi đi kiếm tiền!
Cô đẩy cửa bước ra ngoài, giật lấy con d.a.o chẻ củi trong tay Khương Vệ Dân.
“Anh à, em không gả vào nhà họ Trình nữa. Giờ em sẽ qua đó hủy hôn.”
Khương Vệ Dân còn chưa kịp phản ứng.
Giờ này cha đang nằm viện huyện, mẹ thì ở đó chăm sóc, chưa biết chuyện em gái bị từ hôn. Anh còn định liều mạng với nhà họ Trình để đòi lại công bằng cho em gái, thế mà em gái lại nói không cưới nữa.
Ở nông thôn, ai mà quan tâm chuyện có đăng ký kết hôn hay không. Chỉ cần đã làm tiệc cưới thì coi như là vợ chồng thật rồi. Giờ mà em gái bị hủy hôn, sau này muốn lấy chồng khác, trong mắt dân làng vẫn sẽ bị coi như là đã qua một đời chồng, khó mà tìm được nhà nào tốt.