Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80

Chương 21



Chương 11

 

Sau luồng ánh sáng đen, nơi xuất hiện không còn là cửa thoát hiểm của trung tâm thương mại nữa, mà là sân sau của cửa hàng tạp hóa hai mươi năm sau. Cô trực tiếp từ cửa hàng tạp hóa hai mươi năm trước quay trở về hiện tại.

 

Bầu trời âm u, mưa như trút nước, toàn thân Khương Nhượng lập tức ướt sũng như chuột lột, còn thảm hại hơn mấy con gà ướt thật sự cô đang gùi trong chiếc sọt tre sau lưng.

 

Thời gian thì đúng rồi, nhưng cánh cửa bên này lại thay đổi vị trí, xem ra Khương Vị Lai chưa đi qua được, nhưng m.á.u của cô ta thì đã gây ra chút loạn.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tuy nhiên cũng có một khả năng khác – Khương Nhượng nghĩ thầm – có thể là cửa hàng tạp hóa không thu được phí thủ tục, nên cố tình chỉnh cô.

 

Cửa hàng tạp hóa này kiếp trước cô từng sửa sang lại. Lần đầu tiên đi ra là vào thời loạn thế, lúc đó sợ phát khiếp nên sau đó không khai trương nữa, cũng không cho thuê, cứ để vậy mãi cho đến khi cô bị người ta đẩy ngã từ trên tầng cao xuống. Với tính cách của Trình Văn Niên, hẳn là sẽ không thèm món đồ của một người đã chết.

 

Phản ứng đầu tiên của Khương Nhượng là tìm chỗ trú mưa, cô đẩy cửa sau của cửa hàng tạp hóa, bên trong tối om, cô giơ tay mò theo ký ức chỗ bảng công tắc, quả nhiên chạm được, bấm một cái, không sáng.

 

Chuyện này cũng không có gì lạ, sau khi cô c.h.ế.t ba năm không ai đóng tiền điện, bị cắt điện là điều bình thường. Cùng lúc đó, cửa trước của cửa hàng tạp hóa bị ai đó mở ra, một luồng sáng đèn pin rọi thẳng vào mặt Khương Nhượng.

 

Khương Nhượng theo phản xạ giơ tay che ánh đèn chói mắt.

 

Ngay lúc ấy, kẻ đột nhập vào cửa hàng tạp hóa – Khương Vị Lai – ngã nhào xuống đất hét lên: “Không phải tôi đẩy cô xuống lầu! Cô đừng tìm tôi báo thù…”

 

Chiếc đèn pin trong tay Khương Vị Lai rơi xuống đất, cửa hàng tạp hóa lại chìm vào bóng tối.

 

Khương Nhượng: ……

 

Hiện tại toàn thân cô từ đầu đến chân, kể cả tóc, đều đang nhỏ nước tong tỏng, bị đèn pin rọi một phát trong không gian đen kịt thế này, quả thật nhìn cũng khá giống… ma.

 

Nhân lúc Khương Vị Lai còn chưa kịp phản ứng, Khương Nhượng lập tức rời khỏi cửa hàng tạp hóa, biến mất trong màn mưa.

 

Khương Vị Lai đưa tay tìm điện thoại, bấm số Trình Văn Niên, nhưng rồi lại lập tức ngắt máy.

 

Cô thu dọn mấy cây nến và tiền giấy dưới đất, không muốn để Trình Văn Niên biết mình đến cúng bái Khương Nhượng. Vừa rồi nhất định là ảo giác, Khương Nhượng đã c.h.ế.t ba năm rồi, cô không thể tự mình hù dọa mình được.

 

Không biết đèn pin lăn đi đâu mất, Khương Vị Lai chạy ra ngoài, mãi cho đến khi mưa tạnh, mặt trời ló ra, cô mới bình tâm lại. Trên đời này làm gì có ma quỷ thật sự.

 

Khương Vị Lai vào ứng dụng thanh toán trên điện thoại, trả hết tiền điện còn nợ của cửa hàng tạp hóa, rồi gọi điện cho bên điện lực. Không bao lâu sau, điện trong cửa hàng được khôi phục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô quay lại cửa hàng tạp hóa, nơi này được trang hoàng rất đẹp. Từ cửa sau ra đến cửa lớn phía trước, có một dãy dấu chân ướt sũng. Ma thì làm sao có dấu chân được, rõ ràng là có người vào tiệm ăn trộm, cô tình cờ bắt gặp nên cả hai đều sợ hết hồn mà thôi.

 

Khương Vị Lai đánh bạo mở cửa sau của cửa hàng tạp hóa, sân sau trước kia từng được làm cảnh quan rất đẹp, nhưng sau bao năm không ai chăm sóc, giờ đã hoang tàn, cây cối mọc loạn, cỏ dại cao đến nửa người.

 

Cô vội vàng đóng cửa lại. Cái nơi rách nát này, cô không muốn quay lại lần nào nữa.

 

Trình Văn Niên gọi cho cô mấy cuộc, nhưng Khương Vị Lai đều không nghe. Trình Văn Niên theo bản năng tìm đến cửa hàng tạp hóa, lúc này anh ta cũng đang đứng trong cửa hàng, nhìn mấy thứ Khương Vị Lai đang xách trên tay, bất chợt bật cười.

 

“Cô tin mấy thứ này thật à? Dù Nhượng Nhượng có c.h.ế.t không nhắm mắt, muốn báo thù thì cũng nên về tìm tôi mới đúng.”

 

Khương Vị Lai nói: “Sao? Anh rất mong Nhượng Nhượng quay về tìm anh à?”

 

Trình Văn Niên không biểu cảm gì: “Cái cửa hàng này nên thay ổ khóa mới, tránh để người không liên quan tự tiện vào.”

 

Khương Vị Lai biết, Trình Văn Niên không muốn nhìn thấy cô xuất hiện ở nơi có liên quan đến Khương Nhượng.

 

Cô theo anh ra ngoài, lên xe của Trình Văn Niên: “Bao giờ anh bán cái cửa hàng này đi?”

 

Trình Văn Niên đáp: “Tôi có tư cách gì mà bán? Tôi chỉ là người chồng cũ bị cô ấy đ.â.m một dao, Nhượng Nhượng không còn thân nhân nào nữa, để thêm vài năm nữa thì cũng sẽ bị sung công thôi.”

 

Khi Trình Văn Niên đang thay ổ khóa cho cửa hàng tạp hóa, thì Khương Nhượng ở chỗ Tiêu Thiên Minh đã bán được bốn con gà thả vườn và ba trăm quả trứng gà mà cô mang đến.

 

Sau khi bán xong gà ta và trứng gà ta, Khương Nhượng thử hỏi: “Anh Tiêu, nhà em còn ba bốn cân trà xuân năm nay, là trà tự trồng trong vườn, chính tay tôi sao chế, anh có quen thương lái nào thu mua trà không ạ?”

 

Tiêu Thiên Minh ngẩng đầu nhìn cô, không ngờ cô gái nhỏ này còn biết sao trà. Hợp tác mấy chuyến nay rất vui vẻ, gà thả cô mang đến chất lượng mỗi lần một tốt hơn, trứng gà cũng rất ngon, trời nóng như vậy mà không quả nào bị hỏng lòng.

 

Anh dẫn đường đi trước: “Đi nào, anh đưa em tới cửa hàng nhà Tiểu Sơ, nhà cậu ấy chuyên bán các loại trà thượng hạng từ khắp nơi.”

 

Tạ Sơ là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, cửa hàng của anh ta lớn gấp đôi chỗ của Tiêu Thiên Minh. Trà ở đây có một nửa loại không hề in chữ trên bao bì, Khương Nhượng biết rõ những loại bao bì không có thương hiệu như thế thường là hàng đặc cung.

 

Cô hẹn với Tạ Sơ năm ngày sau sẽ mang trà đến, tùy chất lượng mà định giá thu mua.

 

Khương Nhượng nói: “Anh Tạ, em có thể nếm thử trà Hầu Khôi thượng hạng nhà anh không? Để em có chút khái niệm.”

 

Nhà Khương Nhượng nằm trên sườn núi lưng chừng mây mù, có mấy mẫu trà, mỗi năm có thể sản xuất vài cân Thái Bình Hầu Khôi thượng hạng, tất cả đều do cô tự tay vò, sao, chế biến. Vì trà xuân năm nay giá thu mua không cao như mọi năm nên cô chưa bán, mới giữ lại đến bây giờ.

(Hầu Khôi (猴魁) là một loại trà xanh nổi tiếng của Trung Quốc, có xuất xứ từ huyện Thái Bình (太平), tỉnh An Huy. Tên đầy đủ của nó là Thái Bình Hầu Khôi (太平猴魁)