Cô nghiến răng: “Trước cửa nhà tôi có chôn vàng à? Sao các người đều thích rình rập trước cửa nhà tôi vậy?”
Cố Thanh Thành sợ bị đánh, lùi lại hai bước: “Còn ai nữa từng rình? Trình Văn Niên à?”
Khương Nhượng chẳng buồn để ý tới anh, xoay người bỏ đi: “Đừng nhắc tới anh ta trước mặt tôi.”
Cố Thanh Thành lập tức đuổi theo: “Được rồi, không nhắc. Em đi Dương Thành từ lúc nào vậy? Hàng nhập đâu rồi, để anh giúp em mang đến chỗ chị Phan.”
Trong tay Khương Nhượng chỉ có hộp tiền hai nghìn một trăm tệ, thêm tám bộ đồ diễn và phụ kiện tóc. Cô hỏi lại: “Liên quan gì tới anh? Anh còn chưa nói vì sao sáng sớm lại lảng vảng trước cửa hàng nhà tôi?”
Cố Thanh Thành nghĩ bụng: nếu nói với Nhượng Nhượng rằng anh mơ thấy hai người cưới nhau, chắc chắn cô sẽ tát anh một cái và mắng anh vô liêm sỉ.
Anh nói: “Tôi đi ngang qua, thấy cửa hàng mở cửa nên ghé xem.”
Khương Nhượng: “Cố Thanh Thành, anh không thành thật. Tôi phải đi giao đồ diễn cho chị dâu Nhiêu Huệ, anh đừng có đi theo tôi.”
Khương Nhượng nhất quyết không đi xe của anh, tự mình đi xe buýt đến chỗ Nhiêu Huệ giao đồ. Cô nói nếu mặc không vừa thì vẫn có thể đổi lại.
Nhiêu Huệ để Thẩm Đường thử một bộ đồ diễn, Khương Nhượng còn giúp bé gái thắt một kiểu tóc tiên nữ bồng bềnh, phối thêm phụ kiện tóc mang từ Dương Thành về. Thẩm Đường nắm lấy tà váy, xoay một vòng trước gương, cười nói: “Mẹ ơi, bộ đồ diễn mà dì Nhượng Nhượng chọn đẹp quá đi, con thích lắm!”
Nhiêu Huệ cũng vô cùng hài lòng, quyết định luôn là không cần đổi nữa.
Tám bộ đồ diễn và phụ kiện tóc lần này, Khương Nhượng chỉ lấy đúng giá gốc, hẹn ngày biểu diễn sẽ đến hậu trường giúp các bé gái thắt tóc.
Đến bệnh viện, còn khoảng hai ba ngày nữa là đến ngày mổ. Khương Nhượng nộp đủ tiền phẫu thuật, trên người lại không còn đồng nào. Cô định chờ ba mổ xong mới sang bên kia tiếp, trước phẫu thuật thì không đi đâu nữa.
Khương Vệ Dân thấy cô không mang quần áo về bán, lo lắng hỏi: “Chuyến này em qua đó không gặp rắc rối gì chứ?”
Khương Nhượng sợ anh trai lo, không kể chuyện dân quốc, chỉ nói: “Bình thường hết, lần này cửa hàng tạp hóa trừ phí thẳng luôn rồi.”
Đến ngày Khương Hữu Vi phẫu thuật, Cố Thanh Thành cũng đến, còn động viên ông trước khi lên bàn mổ. Khương Hữu Vi rất có thiện cảm với Cố Thanh Thành.
Ca mổ kéo dài mấy tiếng đồng hồ, Khương Nhượng và Khương Vệ Dân sốt ruột đứng ngồi không yên. May mà ca mổ rất thành công, đợi thuốc mê tan hết, Khương Hữu Vi cũng đã tỉnh lại.
Phòng bệnh một người khá thoải mái, nhưng Khương Nhượng giờ đã hết sạch tiền. Ba cô còn phải nằm viện thêm nửa tháng nữa, còn có quá trình hồi phục sau đó, cái gì cũng cần tiền, cô phải gấp rút đi cửa hàng tạp hóa kiếm thêm.
Khương Nhượng bàn với Khương Vệ Dân: “Anh, em tính thế này – chuyến sau đi kiếm tiền về, mình trả hết nợ của làng trước.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khương Vệ Dân đồng ý. Hai anh em tính toán sổ sách, vì chữa bệnh cho ba, nhà vay tổng cộng hơn một ngàn, đã trả cho nhà ông cả năm trăm, còn nợ lại một ngàn một trăm.
Sau khi mổ xong, Khương Nhượng quay về huyện Cổ Hà một chuyến, lần này lại mang theo mấy con gà thả vườn và trứng gà nhà mua được. Cô trở lại Lạc Thành, dự định chuyến này có thể trả sạch nợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần này cửa hàng tạp hóa đưa cô đến hai mươi năm sau, Khương Nhượng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cô thật sự rất mong mỗi lần đều được đến thời hiện đại để buôn bán, chứ cái thời dân quốc kia – cô thực sự không muốn quay lại nữa.
Cô đến chỗ Tiêu Thiên Minh trước để bán gà thả vườn và trứng gà. Toàn bộ sáu con gà và năm trăm quả trứng mà cô mang đến đều được anh thu mua hết.
Anh cười nói: “Tiểu Khương, cũng mười mấy ngày rồi em chưa quay lại đó. Vài khách quen của anh còn đặt trước luôn, chỉ cần là gà thả vườn và trứng gà đúng chất lượng em mang đến, lần sau em có thể mang nhiều thêm một chút.”
Khương Nhượng nói: “Xin lỗi anh Tiêu nhé, lần này là vì ba em phải mổ nên em bị trễ. Vậy lần sau em cách năm ngày sẽ đến một lần, mỗi lần mang sáu con, chừng đó đủ không ạ?”
Tiêu Thiên Minh gật đầu: “Tạm ổn rồi. À còn một chuyện nữa, Tạ Sơ đến chỗ anh mấy lần rồi, chắc là vẫn muốn tìm em thu mua trà. Em có thể ghé cửa hàng anh ta thương lượng xem sao? Dạo này giá thu mua trà cũng khá tốt.”
Khương Nhượng đến tìm Tạ Sơ nói chuyện, anh ta bảo ba cân Hầu Khôi lần trước đã bán hết rồi, hỏi cô còn hàng không, nếu có thì anh ta sẽ lấy hết.
Mùa trà xuân thì đã qua lâu rồi, nhà Khương Nhượng không còn hàng, nhưng trong làng có thể vẫn còn một ít của các hộ dân. Trà cũng là một mối làm ăn tốt, Khương Nhượng quyết định sẽ quay về hỏi thử.
Cô lại đến chợ đầu mối quần áo, dùng toàn bộ tiền mặt trong tay để nhập hàng. Sau đó mang hàng giao cho Phan Lệ, tính ra tổng cộng một nghìn bốn trăm tệ tiền hàng. Phan Lệ thấy mắt nhìn hàng của cô rất khá, mấy mẫu quần áo cô mang về cả Lạc Thành cũng chưa ai có, nên nhận hết cả lô hàng.
Khương Nhượng nhận được một nghìn bốn, cô đưa cho Khương Vệ Dân một nghìn mốt để về làng trả nợ, còn lại ba trăm để làm vốn thu mua trà và gà thả vườn.
Khương Vệ Dân hỏi cô khi nào quay về, Khương Nhượng nói đợi Thẩm Đường thi xong rồi cô sẽ về làng thu mua.
Đến ngày diễn tại Cung Văn Hóa thành phố, Khương Nhượng đến sớm để tết tóc và làm kiểu cho mấy bé gái cùng Thẩm Đường. Người đến xem biểu diễn rất đông. Ở hậu trường, Khương Nhượng thấy Trình Văn Niên ngồi trong hàng ghế khán giả, nhưng không thấy Khương Vị Lai.
Tiết mục của Thẩm Đường và các bạn nhỏ đoạt giải ba toàn thành phố, Thẩm Hoài Nam và Nhiêu Huệ vô cùng vui mừng, muốn mời Khương Nhượng ăn mừng. Cô từ chối, nên họ nói để lần sau, rồi cùng giáo viên đưa các bé về nhà.
Khương Nhượng không muốn chạm mặt Trình Văn Niên lúc khán giả ra về, nên đợi ở hậu trường đến tận lúc Cung Văn Hóa gần khóa cửa mới đi.
Vậy mà vẫn bị Trình Văn Niên chặn lại.
Khương Nhượng định đi bộ đến nhà khách – cũng chỉ mất hơn mười phút – nhưng cô thấy phiền toái: “Trình Văn Niên, tôi đã nói là đừng đến tìm tôi nữa, anh nghe không hiểu tiếng người à?”
Trình Văn Niên nói: “Nhượng Nhượng, đơn xin điều chuyển công tác của anh lần này không được duyệt, sắp phải quay lại đơn vị, không thể chăm sóc em nữa.”
Khương Nhượng cười lạnh không ngừng: “Nghe cứ như ba năm qua anh từng chăm sóc tôi không bằng. Đi thì đi, mắc gì phải nói với tôi?”
Kiếp trước, Trình Văn Niên cũng từng muốn điều công tác về Lạc Thành. Nhưng chưa làm đủ một tháng thì lại bị điều trở lại đơn vị ở Tây Bắc, cho nên nếu Khương Vị Lai định mở tiệm sống yên ổn ở Lạc Thành, thì cô ta phải chuẩn bị tâm lý sống cảnh vợ chồng xa cách lâu dài với Trình Văn Niên.
Có lẽ Khương Vị Lai sẽ không chịu nổi. Hai con rùa tai đỏ này vẫn phải quay lại căn cứ ở Tây Bắc.
Cũng tốt thôi, chưa đến một tháng nữa là Khương Nhượng có thể yên thân rồi.
Trình Văn Niên nhìn Khương Nhượng – ngũ quan của cô thực ra còn tinh tế hơn Khương Vị Lai ba phần. Ba năm ở Tây Bắc, anh cứ như thế bị vây trong những lời dịu dàng ngọt ngào của Khương Vị Lai, đến lúc quay đầu nhìn lại thì Khương Nhượng đã trở thành vết thương mềm yếu trong lòng anh, không thể chạm tới.