Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80

Chương 32



Chương 15

 

Mặt Khương Nhượng nóng bừng – anh mơ một giấc lại nói câu này một lần, cứ nhất quyết đòi làm người yêu với cô. Tim cô đập rất nhanh – có phải do hai lần cô xuyên về quá khứ nên ảnh hưởng đến anh, khiến anh cứ dây dưa không dứt với cô không?

 

“Tôi từng bị từ hôn rồi.” Cô nói.

 

Cố Thanh Thành dùng sức cánh tay, lại đẩy cửa thêm chút nữa: “Biết chứ, chính vì em đã bị từ hôn nên tôi mới tìm em làm người yêu. Em nhìn xem, lúc em chưa bị từ hôn, tôi đàng hoàng lắm, tôi là người đàng hoàng đó.”

 

Khương Nhượng bỗng thấy buồn cười, cố gắng nhịn xuống. Anh thật sự không để tâm sao? Thời đại này có biết bao nhiêu người đàn ông rất coi trọng chuyện đó mà. Lúc mới gặp anh, cô thật sự rất tức giận – bởi vì giọng nói của anh giống hệt “tên sơn tặc” kiếp trước cô từng gặp.

 

Sau đó khi quay lại lần nữa: “tên sơn tặc” kia đã cạo râu, cô mới phát hiện ra cả ngoại hình của họ cũng giống y chang, thậm chí còn giống nhau ở cái độ mặt dày.

 

Cho đến khi Trình Văn Niên chạy tới nói anh từng mất tích lúc nhỏ, ba năm trước bất ngờ xuất hiện trở lại, biến mất suốt mười lăm năm và học được đủ thứ bản lĩnh, chỉ là lại không nhớ gì về mười lăm năm đó.

 

Khương Nhượng bắt đầu nghi ngờ, có khi nào suốt mười lăm năm đó anh vô tình rơi vào cái thời không kia. Cô cũng đã hỏi cửa hàng tạp hóa, cửa hàng chỉ xác nhận mà không cung cấp thêm bất kỳ thông tin gì.

 

Vậy… người cô gặp kia, thật sự là cùng một người?

 

Đầu óc cô rối bời, nói về chuyện yêu đương thì hiện tại cô thật sự không có chút suy nghĩ nào về anh cả.

 

Cô nói: “Bây giờ tôi chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương.”

 

“Thế sao mặt em lại đỏ thế.”

 

Cố Thanh Thành không hề nản lòng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Anh cũng không vội, đợi đến khi em muốn yêu đương, thì yêu anh được không?”

 

Khóe môi anh cong lên, trên mặt lại nở ra nụ cười khiến người ta muốn đấm.

 

Khương Nhượng vừa tức vừa xấu hổ, mạnh tay đẩy anh ra ngoài: “Tôi muốn ngủ rồi.”

 

Cố Thanh Thành nói: “Được, vậy đợi em ngủ dậy rồi tính tiếp.”

 

Khương Nhượng đóng cửa lại nhốt anh bên ngoài – cái con người này đúng là không biết xấu hổ. Cô vào phòng tắm, nhìn vào gương thấy mặt mình đỏ bừng, liền dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt.

 

Cô đỏ mặt cái gì chứ!

 

Hai phòng chỉ cách nhau một bức tường phòng tắm, kiểu nhà kết cấu gạch trộn bê tông này vốn cách âm không tốt, tiếng nước róc rách vang lên từ bên kia – vừa nghĩ đến chuyện tên đó đang tắm, mà cô cũng đang chuẩn bị đi tắm, làn đỏ mới vừa tan trên má lại ửng lên lần nữa.

 

Khương Nhượng đợi đến khi bên kia không còn động tĩnh mới vội vàng đi tắm. Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn sang phòng bên cạnh – lúc cô tỉnh dậy thì bên đó vẫn chưa động tĩnh gì, có lẽ vẫn chưa thức dậy.

 

Cô nhẹ nhàng khép cửa, bước nhanh ra khỏi nhà khách, đi đến bệnh viện thăm ba.

 

Trong phòng bệnh, Khương Hữu Vi đang dựa vào giường, Cố Thanh Thành thì đang lần lượt bày từng món đồ ăn sáng mua từ ngoài lên tủ đầu giường. Bạch Huệ Lan đứng cạnh giúp một tay, nói: “Tiểu Cố à, trong bệnh viện cũng có bán đồ ăn sáng mà.”

 

“Đồ bên ngoài phong phú hơn chút.”

 

Cố Thanh Thành quay đầu liếc nhìn Khương Nhượng đang đứng ngoài cửa, mặt không đổi sắc: “Đúng lúc, lại đây ăn sáng đi.”

 

Khương Nhượng chỉ muốn nhào tới đánh anh.

 

Anh lấy tư cách gì chứ, chạy đến đây mua đồ ăn sáng cho ba mẹ cô, còn ra vẻ thân thiết như quen biết nhiều năm lắm vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khương Nhượng không nói gì, im lặng ngồi xuống ăn sáng cùng ba. Cố Thanh Thành cũng không dây dưa, ăn xong thì dứt khoát cáo từ.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Hữu Vi nói: “Nhượng Nhượng, con tiễn Tiểu Cố đi một đoạn.”

 

Khương Nhượng gật đầu, nhìn Cố Thanh Thành một cái, tiện tay mang theo hộp cơm đem ra ngoài rửa.

 

Trong phòng bệnh đơn yên tĩnh, Bạch Huệ Lan nhìn hai người trẻ trước sau bước ra ngoài, trên mặt hiện rõ sự lo lắng – ngay cả bà cũng nhìn ra rồi.

 

“Tiểu Cố chắc là thích Nhượng Nhượng nhà mình rồi. Nhưng tôi cứ cảm thấy cậu trai này hoạt bát quá, không phải người thật thà.”

 

Người thật thà sẽ không khi chưa xác định mối quan hệ mà có thể mặt không đổi sắc chạy đến lấy lòng cha mẹ của đối phương như vậy.

 

Nhưng Khương Hữu Vi lại không nghĩ thế. Con gái ông đã lãng phí ba năm thanh xuân, còn bị mang tiếng là gái đã ly hôn. Tuy ông không vội gả con gái, nhưng gặp được người tốt thì cũng không muốn bỏ lỡ.

 

Hai lần tiếp xúc vừa rồi, Cố Thanh Thành rất khéo léo mà bộc lộ rõ tình hình gia đình mình. Cậu trai đó chắc chắn là có ý với Nhượng Nhượng nhà ông – Khương Hữu Vi sớm đã nhìn ra.

 

“Tôi thì thấy Tiểu Cố không tệ đâu, còn đáng tin hơn Trình Văn Niên nhiều. Nhượng Nhượng nhà mình là kiểu người hay chịu thiệt, trầm tính, vẫn nên có người như Tiểu Cố – hướng ngoại, để bù trừ cho nhau.”

 

Nghe ông nói vậy, Bạch Huệ Lan cũng thấy có lý. Năm xưa khi nhà họ Bạch và họ Khương bàn chuyện hôn sự, suýt chút nữa bà đã đính hôn với Khương Hữu Phúc. Nhưng sau đó, Khương Hữu Phúc từ phòng Bạch Ngọc Trúc bước ra, nên hôn sự đó được giao cho Bạch Ngọc Trúc.

 

Trớ trêu thay, Bạch Huệ Lan lại gả cho Khương Hữu Vi.

 

Nhà Khương Hữu Phúc có điều kiện tốt hơn Khương Hữu Vi nhiều, người ngoài đều nói Bạch Huệ Lan số khổ, cuộc sống tốt đẹp bị Bạch Ngọc Trúc giành mất.

 

Nhưng Bạch Huệ Lan chưa từng hối hận – Khương Hữu Vi đối xử với bà vô cùng tốt. Cuộc sống có vất vả một chút cũng không sao, hai vợ chồng sống với nhau bao năm vẫn yên ổn, ấm êm.

 

Có lẽ, việc Nhượng Nhượng rời khỏi Trình Văn Niên, rồi gặp được cậu Tiểu Cố này, đúng như chồng bà nói – là người tốt hơn hẳn. Nghĩ vậy, trong lòng bà lại có thêm vài phần thiện cảm với Cố Thanh Thành.

 

---

 

Khương Nhượng tiễn Cố Thanh Thành ra ngoài: “Kỳ nghỉ của anh sắp hết rồi đúng không? Khi nào về lại căn cứ?”

 

Lúc này người đến bệnh viện khám bệnh và thăm bệnh cũng bắt đầu đông, hai người đứng ở cửa – nam thì cao lớn tuấn tú, nữ thì xinh đẹp đến mức ai đi ngang cũng phải ngoái đầu nhìn. Ai nấy đều cảm thán: quả thật là một cặp trời sinh.

 

Cố Thanh Thành bỗng hỏi: “Nhượng Nhượng, chuyện tối qua em nghĩ thế nào rồi? Em xem, chú Khương và dì Bạch hình như cũng khá quý anh, giờ chỉ còn thiếu mỗi em thôi.”

 

Khương Nhượng tức đến nghẹn lời vì độ mặt dày của anh: “Tôi phải đi Dương Thành nhập hàng. Anh về căn cứ thì đừng đến tiễn tôi nữa.”

 

Nói xong, cô bỏ mặc Cố Thanh Thành rồi quay lại phòng bệnh. Vừa vào thì thấy một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đang vui vẻ trò chuyện với Khương Hữu Vi. Khương Nhượng không quen người này.

 

Khương Hữu Vi giới thiệu với con gái: đây là đồng nghiệp cũ của ông ở căn cứ, tên là La Quý. Năm ông về hưu vì bệnh, La Quý mới hai mươi tư tuổi, năm nay ba mươi tư. Khương Nhượng không biết nên gọi là chú hay là anh, nhất thời lúng túng.

 

La Quý cười: “Tiểu Cố gọi tôi là đại ca.”

 

Khương Nhượng pha trà mời anh: “Chào anh La.”

 

La Quý nói anh đi công tác ghé qua thăm, nói chuyện với Khương Hữu Vi một lúc rồi rời đi. Khương Nhượng không biết trước đó họ nói gì, nhưng sau khi La Quý đi, Khương Hữu Vi liền bảo Bạch Huệ Lan mang bình đi lấy nước sôi.

 

Bạch Huệ Lan xách bình nước, trong đó vẫn còn hơn nửa. Bà hiểu chồng có chuyện muốn nói riêng với con gái nên không nói gì, lặng lẽ mang bình đi xếp hàng lấy nước.