Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80

Chương 37



Chương 16

 

Khương Nhượng nghĩ bụng tên khốn này quả nhiên chẳng thay đổi gì, vẫn cái bộ dạng đáng đánh ấy. Cô đưa tay đẩy gương mặt tuấn tú đang cười của anh sang một bên: “Người toàn mùi rượu, đi rửa sạch sẽ đi.”

 

Cố Thanh Thành ngoan ngoãn đi tắm rửa. Anh thầm nghĩ, từ đầu Nhượng Nhượng còn ghét bỏ, né tránh anh, đến giờ chịu cùng anh đi đăng ký kết hôn, ít nhất là đã không còn chán ghét anh nữa.

 

Sau khi tắm xong, anh mặc áo ba lỗ với quần đùi rộng, cơ thể rắn rỏi hiện rõ đường nét qua lớp áo mỏng.

 

Khương Nhượng đỏ mặt – tên đàn ông này đúng là thân hình quá đẹp. Cô không dám nhìn thêm lần thứ hai, vội vàng chạy vào phòng tắm. Bộ đồ ngủ cô mang theo kín đáo hơn nhiều, chỉ là áo thun ngắn tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng trẻo.

 

Cố Thanh Thành bị đoạn cánh tay mịn màng kia làm cho hoa mắt, mặt dày đưa tay ra với cô: “Em đồng ý không?”

 

Khương Nhượng thật sự muốn đập c.h.ế.t anh. Chính anh từng nói việc kết hôn chỉ là diễn cho La Quý và mọi người xem, trừ khi cô đồng ý, nếu không anh sẽ không ép buộc cô thành vợ chồng thật sự. Quả nhiên lời đàn ông nói chẳng thể tin.

 

Cô cúi đầu không đáp, bên tai vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của anh: “Không đồng ý à? Vậy mai anh hỏi lại.”

 

Đêm tân hôn đầu tiên cũng coi như yên ổn. Vì phải lên đường về căn cứ, họ dậy từ rất sớm. Trên xe jeep chất đầy hành lý mang theo – quần áo, chăn đệm, bình nước, chậu rửa mặt, nồi niêu xoong chảo – đồ dùng trong nhà cơ bản đều mang theo đủ cả.

 

Cả nhà ra tiễn, Khương Hữu Vi chống gậy đã có thể đi lại, ông đứng bên cạnh, khẽ dặn dò điều gì đó với Cố Thanh Thành.

 

Bạch Huệ Lan thì thầm dặn dò con gái đủ chuyện lặt vặt trong cuộc sống, rồi lại nói thêm một tin nữa:

 

“Khương Vị Lai đã kết hôn với Trình Văn Niên rồi, hai ngày trước họ đã về căn cứ.”

 

Khương Nhượng gật đầu – đi thì đi thôi, ai thấy ngại người đó thua, dù sao cô cũng chẳng bận tâm.

 

Cố Thanh Thành lái chiếc xe riêng của mình, khởi hành đúng vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ. Trong lòng Khương Nhượng ôm một chiếc hộp nhỏ – là do Vệ Lương Chính đưa cho cô. Cô mở ra, bên trong là một xấp tiền và công trái quốc gia.

 

Cố Thanh Thành liếc sang đống tiền trong tay cô, cười nói: “Ông cụ đưa cho em nửa gia tài rồi đấy.” Nửa còn lại, đương nhiên để dành cho Vệ Tinh.

 

Khương Nhượng đếm tiền và công trái xong thì lại lật thêm bên dưới, không ngờ thấy vài bức ảnh thời thơ ấu của Cố Thanh Thành – mỗi năm một tấm, từ lúc đầy tuổi cho đến bảy, tám tuổi.

 

Cố Thanh Thành thấy cô nhìn chăm chú đến mức không chớp mắt, liền trêu: “Thế nào? Anh từ nhỏ đã đẹp trai rồi đúng không? Sau tám tuổi thì không còn ảnh nữa – em nói xem, mười lăm năm đó anh đã đi đâu nhỉ? Bản thân anh cũng chẳng nhớ gì cả.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Nhượng nghĩ thầm: mặc kệ anh đã đi đâu, cái bản tính đáng ghét này thì đúng là chẳng thay đổi chút nào.

 

Mỗi lần cô xuyên về đều là theo chiều thời gian lùi dần. Vậy liệu có một ngày nào đó, cô sẽ quay về đúng năm anh tám tuổi – cái năm mà anh vừa đến thế giới kia?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Từ Lạc Thành đến căn cứ, xuất phát từ sáng thì chiều đã đến. Khi đến khu nhà ở dành cho gia đình cán bộ trong căn cứ, Cố Thanh Thành đến phòng hậu cần nhận chìa khóa căn nhà được phân.

 

Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi đang đứng trước cửa đón họ, Cố Thanh Thành giới thiệu với Khương Nhượng: “Chị Mẫn, vợ anh La Quý đấy.”

 

Khương Nhượng bước tới, mỉm cười chào hỏi.

 

Mẫn Tú Tú nắm tay Khương Nhượng, ánh mắt đầy niềm vui, nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần: “Không ngờ cái mặt dày như Tiểu Cố mà cũng rước được vợ xinh thế này về.”

 

Khương Nhượng mím môi cười. Cô định mang hành lý lên, Cố Thanh Thành liền nói: “Để anh xách, em vào nhà nghỉ trước với chị dâu đi.”

 

Khương Nhượng quan sát căn nhà mới của mình – Cố Thanh Thành được phân một ngôi nhà ngói ba gian: hai phòng ngủ ở hai bên, giữa là phòng khách, sau nhà có phòng chứa đồ, trước sân là bếp. Đồ đạc đều mới làm, chỉ có những vật dụng cơ bản: giường, tủ quần áo, một bàn ăn và bốn cái ghế.

 

Cùng đợt với cô còn có sáu, bảy gia đình của kỹ thuật viên mới được điều chuyển tới. Những người khác đã đến từ mấy hôm trước, ngay bên cạnh cô là nhà của Trình Văn Niên và Khương Vị Lai.

 

Mẫn Tú Tú giới thiệu sơ qua tình hình ở căn cứ – khu này là dãy nhà dành cho gia đình cán bộ kỹ thuật từ trung cấp trở lên.

 

Theo lý thì một người làm ngoại vụ như Cố Thanh Thành sẽ không được phân nhà ở vị trí tốt thế này. Nhưng chồng cô – La Quý – đã gọi điện trước dặn dò, nói phải phân nhà cho Cố Thanh Thành theo tiêu chuẩn của cán bộ kỹ thuật trung cấp.

 

Sau khi Mẫn Tú Tú rời đi, lại có mấy hộ hàng xóm khác ghé thăm, muốn gặp vợ mới cưới của Cố Thanh Thành.

 

Dường như Cố Thanh Thành quen biết hết mọi người, liền cười nói để cản lại từng người: “Các chị dâu, vợ em đi đường cả ngày mệt rồi, để mai ghé thăm nhé.”

 

Mấy ngày trước, Trình Văn Niên đưa vợ mới cưới về khu nhà tập thể, trong nhà ai cũng truyền tai nhau. Trình Văn Niên hủy hôn ước với vị hôn thê cũ, lại cưới con gái của phó huyện trưởng huyện Bình Trị – Khương Vị Lai. Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng sắc đẹp không thể đổi lấy cơm ăn – mới đến ngày đầu còn chẳng biết trải chăn, đều là mấy chị dâu ở đây giúp cô ta trải giường, gấp chăn, mắc màn.

 

Tưởng rằng người bị Trình Văn Niên hối hôn chắc chắn không thể xinh đẹp bằng Khương Vị Lai, vậy mà khi tận mắt nhìn thấy, mới phát hiện cô ấy còn đẹp hơn Khương Vị Lai ba phần. Các chị dâu lo Khương Nhượng cũng là người không biết làm việc nhà, nên cố ý sang giúp cô dọn dẹp nhà mới – ai ngờ chẳng cần giúp gì, tay chân cô nhanh nhẹn gọn gàng vô cùng.

 

Khương Nhượng bước lên chào hỏi làm quen, mấy chị dâu sau khi rời đi mới nhỏ giọng bàn tán:

 

“Nghe nói vợ mới của Tiểu Cố là người từng kết hôn, trước kia là con dâu nhà Trình Văn Niên.”

 

“Đừng nói bừa, cô ấy với Trình Văn Niên chưa đăng ký kết hôn, không tính là từng kết hôn. Tôi thấy Tiểu Cố quý cô ấy lắm đấy.”

 

“Ai mà thất đức thế, lại sắp xếp cho nhà Tiểu Cố ngay sát vách nhà Trình Văn Niên?”

 

Có người cười khẩy: “Còn ai vào đây nữa, chắc chắn là do vợ của Lưu Đại Quân làm, Kim Thủy Liên cứ một mực muốn gả con gái cho Tiểu Cố, tâm tư hẹp như đầu kim.”