Chương 3
Khương Nhượng hoàn toàn không để ý đến Trình Văn Niên đang đuổi theo phía sau. Anh ta đâu biết rằng chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, Khương Nhượng đã từng c.h.ế.t một lần, rồi sống lại, nhìn thấu con người anh ta.
Trình Văn Niên thấy Khương Nhượng chỉ cúi đầu đi nhanh, tưởng rằng cô vẫn còn giận. Lại nhìn bộ váy liền viền bèo cô mặc hôm nay thật sự rất xinh, anh ta liền định giúp cô xách chiếc túi nhựa trông có vẻ nặng.
“Em mua gì thế? Để anh xách giúp cho.”
Khương Nhượng lập tức dừng bước.
Trình Văn Niên chính là như vậy – dù thích hay không, lời nói lúc nào cũng mang vẻ dịu dàng vô hại. Kiếp trước cô đã bị gương mặt và giọng điệu ấy lừa suốt hai mươi năm.
Cô đẩy anh ta ra: “Không cần anh xách. Không phải anh nói không đăng ký kết hôn nữa sao? Tôi về nhà một chuyến cũng đã nghĩ thông rồi. Sau này mỗi người một ngả. Đợi tôi bận xong chuyện, sẽ đến nhà anh nói rõ với ba mẹ anh. Bây giờ đừng đi theo tôi nữa.”
Trình Văn Niên ngẩn người. Đây chẳng phải là kết cục mà anh ta hằng mong sao? Khương Nhượng có thể bình tĩnh chấp nhận, chia tay trong hòa bình. Nhưng khi chính miệng cô nói ra điều đó, trái tim anh ta lại đau âm ỉ.
Khương Nhượng bỏ mặc Trình Văn Niên, đi thẳng đến trước cổng một khu nhà tập thể, trải một tấm vải xuống đất, bày ra hơn chục bộ quần áo mà cô đã mua sỉ.
Ở đây có rất nhiều vợ lính trẻ tuổi, ai cũng sẵn sàng mua cho mình vài bộ đồ đẹp.
Khương Nhượng mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt, chính là một tấm bảng quảng cáo sống. Rất nhanh đã có bốn, năm cô gái và chị dâu trẻ vây quanh. Thức ăn thời này khá lành mạnh, ít dầu mỡ, công việc nào cũng cần sức lực nên con gái đa phần đều gầy. Cỡ quần áo cô mang theo vừa khéo phù hợp với hầu hết vóc dáng các cô gái nơi đây.
Khương Nhượng nhiệt tình phối đồ cho họ: “Áo này đi với chân váy này, đảm bảo chị mặc lên sẽ cực kỳ xinh luôn.”
Cô lại quay sang cô bạn bên cạnh, cười nói: “Chiếc váy liền màu hồng hoa anh đào này nhìn thời thượng biết bao, phối với kiểu tóc mới cắt hôm nay của cậu thì đúng là hoàn hảo luôn.”
Mấy cô gái đó đều thấy động lòng – kiểu váy như vậy ở trong trung tâm thương mại cũng chưa chắc đã có, không chừng là mẫu mới từ vùng Dương Thành đưa tới. Có người liền hỏi: “Váy này bao nhiêu tiền vậy?”
Khương Nhượng muốn bán hết hàng trong thời gian ngắn nhất, nên chỉ cộng thêm mỗi món 5 tệ: “Váy liền là 25 đồng. Áo và chân váy nếu mua theo bộ thì tính 38 một bộ.”
Giá cô đưa ra tương đương với giá ở trung tâm thương mại, nhưng mẫu mã thì lại đẹp hơn nhiều. Quả nhiên con gái ai cũng yêu cái đẹp, chưa đầy một lúc, quần áo đã bán sạch, chỉ còn mỗi bộ váy cô đang mặc trên người.
Khương Nhượng đếm lại chỗ tiền trong tay – tám chiếc váy liền bán được 200 tệ, năm bộ áo váy phối bán được 190 tệ, hàng vốn mua 310 tệ, mang sang đây bán đã lời thành 390 tệ – lãi hẳn 80 tệ.
Mà ở thời đại này, sức mua của 390 tệ còn giá trị hơn gấp nhiều lần so với 20 năm sau.
Lần đầu tiên sau khi trọng sinh, Khương Nhượng cảm thấy vui thật sự. Cô chỉ dùng hai con gà mái, thông qua tiệm tạp hóa đã kiếm được 390 tệ – so với việc mang tiền mặt về rồi bị tiệm khấu trừ phí thì phương án này rõ ràng lời hơn nhiều.
Cô đang chuẩn bị thu dọn hàng thì một cô gái trẻ tuổi chạy như bay đến trước mặt Khương Nhượng, thấy tấm vải trải dưới đất đã trống trơn liền không cam lòng hỏi: “Chị ơi, mấy cái váy như vừa nãy, còn không ạ?”
Chết rồi! Vừa nãy Lưu Khinh Khinh mới mua một chiếc váy hoa anh đào màu hồng siêu đẹp, thay vào xong liền chạy về nhà khoe, còn nói là vừa mua ở sạp trước cổng khu tập thể, rẻ mà đẹp, chỉ 25 tệ thôi!
Váy đẹp thế ai mà bỏ qua được, Vệ Tinh lập tức chạy vội ra ngoài cũng muốn mua một chiếc, ai ngờ lại đến muộn mất rồi.
Thấy cô gái kia thật sự rất thích, Khương Nhượng chỉ vào chiếc váy mình đang mặc rồi nói: “Cái này là chị mặc để làm mẫu thôi, nếu em không chê, chị bán rẻ hơn 2 tệ, nhường lại cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mắt Vệ Tinh sáng rỡ: “Thật ạ? Cảm ơn chị nhiều! Vậy chị về nhà em thay đồ nhé.”
Khương Nhượng đi theo Vệ Tinh vào trong khu nhà tập thể, thay lại chiếc áo sơ mi vải thô hoa nhí và quần cũ của mình. Dù sao cô vẫn thấy mặc áo sơ mi với quần thì tiện đi lại hơn. Ba cô vẫn còn nằm viện chờ đóng tiền nhập viện, nên với Khương Nhượng lúc này, từng đồng đều rất quý.
Vệ Tinh chẳng bận tâm chuyện bớt hai tệ, vẫn kiên quyết trả đủ 25 đồng cho cô. Thế là túi Khương Nhượng lại dày thêm – cộng cả vào thì cô đã có trong tay 415 tệ.
Vệ Tinh còn cẩn thận ghi lại số điện thoại nhà mình đưa cho cô: “Lần sau chị đến bán đồ, nhớ gọi cho em trước nhé, để em chọn trước!”
Khương Nhượng mỉm cười đồng ý. Vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp, quen tai vang lên từ phía sau: “Nhượng Nhượng…”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Theo phản xạ, Khương Nhượng liền bước sang một bên. Vì tên cô là “Nhượng Nhượng” (có nghĩa là nhường, tránh), nên mỗi lần có ai gọi tên mình từ phía trước hay phía sau, cô đều vô thức tránh sang bên – thói quen đã hình thành từ lâu.
Cô nhận ra người đàn ông trẻ này – chính là người ngồi dưới gốc cây dâu cùng Trình Văn Niên hồi chiều, cũng từng nói chuyện với anh ta. Đã đi chung với Trình Văn Niên thì chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, cô nghĩ anh cũng chỉ là loại trai đẹp chuyên đi lừa mấy cô gái nhẹ dạ cả tin.
Giờ thì cô càng không có cảm tình gì với mấy kẻ đẹp trai hơn cả Trình Văn Niên nữa.
Khương Nhượng không thèm ngoảnh đầu lại, quay lưng bỏ đi.
Cố Thanh Thành đưa tay sờ mặt, tiểu tiên nữ rõ ràng có địch ý rất lớn với anh.
Lại nhìn sang người Vệ Tinh, trên người cô đang mặc chính là chiếc váy tiên nữ mà cô gái vừa rồi đã mặc.
Anh nói: “Vệ Tinh, em sao lại cướp váy của người ta thế?”
Vệ Tinh trợn mắt nhìn anh: “Cướp cái gì mà cướp! Chị ấy nói ba chị ấy cần tiền viện phí, tự nguyện bán cho em đấy!”
Cố Thanh Thành hận không thể đuổi theo cô hỏi còn có váy nào không, anh mua hết cũng được!
Vệ Tinh xoay một vòng trước gương, chiếc váy này còn đẹp hơn cả chiếc của Lưu Khinh Khinh, trong lòng vui sướng cực kỳ.
“Em với Khương Nhượng đã hẹn rồi, lần sau chị ấy đến sẽ gọi cho em trước, có váy đẹp em được chọn trước. Lưu Khinh Khinh không tranh lại em đâu, ha ha ha!”
Cố Thanh Thành nhìn Vệ Tinh cũng thấy thuận mắt hơn chút.
“Cô ấy lần sau còn đến nữa à…”
“Có chứ, chỉ là không biết ngày nào.” Vệ Tinh nói: “Ông nội em – cũng là ông ngoại anh đó, gọi điện về nói muốn anh ở lại đợi ông, vài hôm nữa ông sẽ về. Anh khó khăn lắm mới tới đây thăm ông một chuyến, lần này ở lại thêm mấy ngày đi.”
Cố Thanh Thành đi đến cửa sổ, nhìn ra con đường nhỏ xanh mát bên ngoài. Bóng dáng cô gái ấy đã chẳng thấy đâu nữa rồi.
Anh khẽ nói: “Vậy thì ở lại thêm mấy ngày.”
Khương Nhượng bán xong hết quần áo, cầm tiền liền đến nhà họ Trình.