Bạch Ngọc Trúc nhắm trúng chính là căn tiệm tạp hóa ấy.
Nó tuy đã thành phế tích, nhưng giá trị đất vẫn rất lớn.
Ông nội Khương từng nói rõ là để lại căn tiệm ấy cho Nhượng Nhượng.
Ngay cả Khương Vệ Dân – anh trai cô – cũng chưa bao giờ có ý định đụng vào tài sản đó.
Vậy mà người bác này, lại định nhân cơ hội hoạn nạn để ép mua.
Khương Hữu Vi lạnh giọng nói: “Chúng tôi không bán đồ cưới của con gái. Tôi có c.h.ế.t hay tàn phế cũng không cần nhà chị quan tâm! Chị đã cướp rể nhà chúng tôi còn mặt dày tới cửa, tôi thật bái phục cái độ trơ trẽn của cả nhà chị đấy!”
Sắc mặt Bạch Ngọc Trúc lập tức thay đổi.
Bà ta đến muộn một bước rồi, xem ra em gái và em rể đã biết chuyện Trình Văn Niên muốn hủy hôn.
Bà ta liếc mắt ra hiệu cho Khương Vị Lai.
Khương Vị Lai lập tức ôm lấy tay Khương Nhượng, kéo cô ra ngoài: “Nhượng Nhượng, chuyện của người lớn, chúng ta là con cháu không nên nghe. Em ra ngoài với chị chờ đi.”
Khương Nhượng hất tay cô ta ra: “Tôi hai mươi mốt, chị hai mươi hai, chị có thể tiếp tục làm em bé ngoan ngoãn của ai đó. Còn tôi phải kiếm tiền, không có thời gian làm bảo bối của bất kỳ ai. Trình Văn Niên nếu chị thích, ngày mai tôi hủy hôn xong là chị lấy về ngay đi.”
Trình Văn Niên chính là thích kiểu người đơn thuần, đáng yêu, không vướng bụi trần như thế.
Anh ta cho rằng đó là sự thuần khiết, là tri kỷ tâm hồn hoàn hảo.
Để rồi sau khi Khương Vị Lai về nhà họ Trình ở ba năm, bị mùi khói bếp, cơm áo gạo tiền hun đến ám đầy người – khi đó cứ thử hỏi xem, tri kỷ tâm hồn có thể đem ra nấu cơm ăn không.
Đến cơm còn chưa đủ ăn, thì còn nói gì tới theo đuổi tầng lớp tinh thần.
Đuổi mẹ con Bạch Ngọc Trúc đi xong, xe trung chuyển của chú Hai Triệu cũng tới nơi.
Cố Thanh Thành quả nhiên không nói dối, anh đã mua xong linh kiện mang về cho chú sửa xe.
Nhà họ Diệp đánh xe bò tới đón Diệp Hồng Ngọc, bà Bạch Huệ Lan nhờ họ tiện thể đưa Khương Nhượng về luôn.
Khương Nhượng và Diệp Hồng Ngọc mỗi người ngồi một bên xe bò.
Diệp Hồng Ngọc bực tức không nói câu nào – xe trung chuyển sửa xong, Cố Thanh Thành còn phải quay lại huyện Cổ Hà, cô vốn định xin đi nhờ xe jeep, ai ngờ anh không cho, nói rằng mình chưa cưới vợ, ban đêm cho phụ nữ ngồi nhờ thì không tiện.
Vậy tại sao Khương Nhượng lại được ngồi?
Cô ấy chẳng phải vẫn là con dâu nhà họ Trình đấy sao?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Diệp Hồng Ngọc quay sang hỏi Khương Nhượng về thanh niên lái xe jeep: “Nhượng Nhượng, Cố Thanh Thành là người ở Lạc Thành à? Hai người quen nhau thế nào vậy? Em không sợ ngồi xe anh ta khiến Trình Văn Niên ghen sao?”
Khương Nhượng nhàn nhạt đáp một câu:
“Tôi không quen thân với anh ta. Anh ta đang ở nhà khách huyện. Nếu chị muốn tìm hiểu, thì quay đầu xe lại, tới đó hỏi thẳng luôn cũng được.”
Người đánh xe phía trước – bác cả họ Diệp – nghe thấy, liền khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Hồng Ngọc, chuyện không liên quan thì đừng hỏi nhiều. Cậu ấy với cháu vốn không phải người cùng đường.”
Diệp Hồng Ngọc tức đến phồng má – thế thì Khương Nhượng cũng đâu phải người cùng đường với anh ta!
Ở quê, người ta ngủ sớm. Mới hơn chín giờ mà xung quanh đã tối om, chỉ có nhà họ Khương còn sáng đèn.
Khương Nhượng biết là anh chị cô đang chờ mình. Cô đẩy cửa bước vào, kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong ngày, chỉ giấu đi đoạn kỳ lạ về tiệm tạp hóa.
Cô cũng nói rằng cha đã đồng ý việc hủy hôn, bảo ngày mai nên đến nhà họ Trình càng sớm càng tốt, dứt khoát rõ ràng.
Đêm đầu tiên sau khi trọng sinh, Khương Nhượng trằn trọc không ngủ được. Trong đầu toàn là chuyện tiệm tạp hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiếp trước cô chỉ thử bước vào một lần, thật ra vẫn chưa hiểu rõ toàn bộ quy tắc hoạt động của nó. Đợi sau khi hủy hôn, cô sẽ về làng thu gom thêm trứng gà, gà mái, rồi lại đi qua tiệm một lần nữa.
Trời vừa hửng sáng, cô đã phải dậy sớm để kịp chuyến xe.
Vương Lục Mai nhét vào túi áo cô hai quả trứng gà luộc để mang theo đường ăn.
Khương Nhượng bóc một quả, nhân lúc Khương Vệ Dân không để ý liền nhét vào miệng anh, cười nói: “Anh cũng ăn một cái đi!”
Khương Vệ Dân vừa giận vừa xót em gái, đành nuốt xuống: “Anh là đàn ông, ăn trứng làm gì! Em mới là người cần bồi bổ.”
Khương Nhượng cầm quả trứng còn lại ăn nốt:
“Em khoẻ lắm, chẳng yếu tí nào đâu!”
Tới bến xe, chú Hai Triệu nói xe cần kiểm tra lại toàn bộ, phải sửa kỹ để tránh hỏng giữa đường nữa.
Sớm nhất cũng phải tới chiều mới có thể khởi hành.
Khương Nhượng hơi nản – cảm thấy điềm báo không tốt, có khi chuyện hủy hôn hôm nay sẽ không được thuận lợi.
Lúc này đúng lúc Cố Thanh Thành cũng chuẩn bị quay lại Lạc Thành, vừa xuống xe liền nói: “Nhượng Nhượng, nếu em gấp thì lên xe anh đi cùng luôn.”
Khương Vệ Dân quay đầu hỏi Khương Nhượng: “Cậu trai này là ai thế?”
Khương Nhượng liếc nhìn anh một cái, thấy cằm Cố Thanh Thành lún phún râu, vành mắt cũng thâm đen, trông như người thức trắng cả đêm.
Cô nói: “Là bạn của Trình Văn Niên, em không quen thân.”
Khương Vệ Dân bây giờ đối với tất cả những gì liên quan đến Trình Văn Niên đều không có chút thiện cảm nào.
Anh hừ lạnh một tiếng về phía Cố Thanh Thành:
“Vừa hay, cậu về thì nhắn Trình Văn Niên giùm. Chiều nay nhà tôi sẽ tới nhà họ rút hôn, lấy lại đồ cưới. Bảo hắn ở nhà mà đợi đi, đợi tôi tới đánh gãy chân hắn!”
Cố Thanh Thành suýt chút nữa bị sét đánh trúng – tiểu tiên nữ sắp hủy hôn rồi... trời cao cuối cùng cũng có mắt!
Tuy chưa rõ lý do vì sao, nhưng chắc chắn là lỗi ở Trình Văn Niên.
Cố Thanh Thành vội vàng giải thích:
“Ôi người anh em, tôi với Trình Văn Niên cũng chẳng thân quen đâu. Trước đây chỉ đấu mấy trận trong đại hội võ thuật thôi. Biết sớm hắn tồi thế, tôi đã nện thêm cho vài cú.”
Sắc mặt Khương Vệ Dân có vẻ dịu đi một chút, nhưng giọng vẫn lạnh tanh:
“Đừng có gọi bừa là ‘anh’. Dân cày như chúng tôi không dám kết thân với các cậu.”
Lúc này Cố Thanh Thành hoàn toàn không dám liếc nhìn Khương Nhượng, sợ bị nói là không đứng đắn.
Nhưng mà chỉ cần anh cười, nhìn lại cứ như là đang có ý đồ gì đó.
Anh vẫn nói: “Xe chú Hai Triệu chưa biết sửa xong lúc nào. Vẫn nên đi xe tôi thì hơn.”
Khương Nhượng thì không muốn đi xe anh.
Khương Vệ Dân do dự, trong lòng rất muốn nhanh chóng qua nhà họ Trình để dứt khoát chuyện hôn sự cho em gái.
Cố Thanh Thành nhìn ra sự do dự ấy, vội mở cửa ghế sau: “Tôi lái nhanh mà êm lắm, đảm bảo một tiếng đưa hai người đến Lạc Thành.”
Đúng lúc này, chú Hai Triệu mồ hôi đầm đìa chạy đến: “Được rồi được rồi! Lão Vương bị đau bụng, tiêu chảy đến mức không ra khỏi nhà xí được, tuyến của lão ấy hôm nay không chạy được. Tôi mượn được xe của lão ấy rồi, có thể khởi hành ngay!”
Khương Nhượng kéo tay áo Khương Vệ Dân xoay người rời đi – thấy chưa?
Cô đã nói rồi mà, chỉ cần rời khỏi Trình Văn Niên, vận may của cô sẽ tốt lên không ngừng!
Ngay cả xe trung chuyển cũng mượn được – đúng là vận khí không tưởng!