Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình như sắp say chết trong sự dịu dàng của anh rồi.
“Không sợ.
Em nói anh nghe, em đã giải quyết Dư Dương, còn kéo theo làm bị thương người của Vu Phong, em lợi hại chứ?” Thẩm Hạ Lan kể công như một đứa trẻ.
“Lợi hại.
Bà xã anh lợi hại nhất.
”
Diệp Ân Tuấn vẫn như cũ khen ngợi cô.
“Đương nhiên rồi, không xem xem em là vợ ai chứ.
” Thẩm Hạ Lan nói chuyện với Diệp Ân Tuấn như chốn không người, không hề bận tâm cây súng sau lưng.
Mạc Nhiên cảm thấy mình như bị nhét thức ăn cho chó.
Họ càng như vậy, Mạc Nhiên càng tức giận.
Chị anh ta chết không nhắm mắt, dựa vào cái gì mà Diệp Ân Tuấn sống hạnh phúc như vậy.
“Đủ rồi!” Mạc Nhiên bỗng gầm lên, cắt ngang cuộc trao đổi của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.
“Anh dọa tôi giật cả mình.
” Thẩm Hạ Lan cau mày, giọng nói có chút lạnh lùng.
Mạc Nhiên tức giận tay cũng run rẩy.
“Cô câm mồm cho tôi! Đừng quên, cô là con tin của tôi!” Nói xong, anh ta trực tiếp nhìn sang Diệp Ân Tuấn, ánh mắt hận thù.
“Diệp Ân Tuấn, anh còn nhớ chị tôi Mạc Tịch sao? Con ngươi Diệp Ân Tuấn trầm xuống.
“Mạc Nhiên, nếu anh còn nhớ chị anh, thì dừng lại tất cả những gì đang làm.
Chị anh là liệt sĩ, cô ấy dù chết cũng vinh dự, nhưng anh bây giờ đang làm gì? Anh đang bôi đen lên mặt cô ấy.
” “Anh nói nhảm! Chị tôi cũng đã chết rồi, anh còn lấy chiêu này để ép tôi? Diệp Ân Tuấn, chị tôi luôn thâm tình với anh, vì anh mà ngay cả mạng sống cũng không cần, anh làm sao đối diện với chị ấy?”.