Liễu Hiểu Chi lại phát tác cơn chiếm hữu. Cô ta thấy Bùi tiên sinh che ô cho Đường Điềm, người Đường Điềm gần như không ướt gì, ngược lại, Bùi tiên sinh bị mưa làm ướt một nửa người.
Lúc này, cô ta càng thấy Đường Điềm thật chướng mắt. Khi thấy chị Ngô gọi Đường Điềm ra nói chuyện, cứ nghĩ chị Ngô sẽ trách mắng cô, liền chờ đợi cảnh Đường Điềm bị mắng đến rưng rưng nước mắt.
Nhưng điều cô ta thấy lại là Đường Điềm đang cười ngọt ngào với chị Ngô, còn chị Ngô thì vỗ nhẹ lên tay cô như đang an ủi.
Liễu Hiểu Chi cảm thấy bức bối trong lòng nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Vì sao chị Ngô lại thân thiết với Đường Điềm như vậy? Người như cô... không phải nên bị khinh thường hay sao?
Từ sau khi Phó Hi phát hiện ra những “chiêu trò nhỏ” giữa các người giúp việc, mỗi lần đi ngang qua đều sẽ chú ý đến “dòng ngầm gió động” giữa bọn họ.
Những chuyện ấy có thể khơi nguồn cảm hứng cho anh viết ca khúc mới, cũng khá thú vị.
Người giúp việc đứng cạnh anh - Trịnh Lệ Ngọc, định giơ tay phủi mưa trên áo cho anh thì bị anh ngăn lại. Anh không thích bị người khác chạm vào.
Phó Hi tự phủi sạch nước mưa trên người. Thấy giữa đám người giúp việc không có mâu thuẫn gì mới, anh cũng mất hứng xem tiếp kịch.
Vì các anh đều bị dính mưa ít nhiều nên quản gia lập tức dặn dò chuẩn bị gừng nấu đường giúp xua đi khí lạnh rồi lần lượt đem vào phòng cho từng người.
Đường Điềm không bị ướt nhiều nên cô không cần thay đồng phục. Đúng lúc hôm nay đến lượt cô phụ trách mang trái cây và một số vật dụng đến cho các tiên sinh.
Cô đẩy xe thức ăn ra khỏi thang máy tầng hai, bắt đầu từ phòng bên trái đưa nước gừng nấu đường.
Cô gõ cửa phòng anh Thẩm Yến Lễ.
“Vào đi.”
Cô đẩy cửa bước vào: “Thẩm tiên sinh, tôi mang gừng nấu đường đến cho ngài để xua lạnh.”
Nghe nói mấy hôm nay có một buổi live trực tiếp mà Thẩm Yến Lễ và Phó Hi sẽ biểu diễn. Nếu cảm lạnh sẽ ảnh hưởng đến giọng hát.
“Để đó đi, lát nữa tôi uống.” Thẩm Yến Lễ đang gảy đàn guitar, không ngẩng đầu nhìn cô.
“Vâng.” Cô đặt một bát gừng nấu đường lên bàn trà, cẩn thận đặt nghiêng nắp bát để khi uống không bị bỏng.
Hành động nhỏ ấy lại khiến Thẩm Yến Lễ ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người cô.
Cô rất xinh đẹp, dáng vẻ làm việc lại vô cùng bình tĩnh. Nhìn cô một cái khiến người ta thấy yên tâm hơn nhiều.
Đường Điềm cứ nghĩ anh đang tập trung vào đàn nên lặng lẽ rời khỏi phòng, tránh làm phiền đến nguồn cảm hứng của anh.
Trước đây cô thế nào Thẩm Yến Lễ không để ý, nhưng mấy ngày gần đây cô không giống các người giúp việc khác—lúc nào cũng làm như sợ anh không thấy, hoặc lo anh không biết công sức của mình.
Có lúc người giúp việc mang trái cây vào, thấy anh đang đàn hoặc hát là lại lên tiếng hỏi, thậm chí vỗ tay cổ vũ.
Còn cô thì ngược lại, không chỉ không nán lại mà cả lúc rời đi cũng rất nhẹ nhàng, như sợ quấy rầy anh sáng tác nhạc.
Trong vài ngày qua, Thẩm Yến Lễ dần thay đổi cách nhìn về cô.
Lúc này, Đường Điềm đã đẩy cửa vào phòng Phó Hi. Anh đang dựa hờ hững vào sofa chơi điện thoại.
“Phó tiên sinh, tôi mang gừng nấu đường đến cho ngài.”
Nghe thấy giọng cô, Phó Hi đặt điện thoại xuống nhưng không đáp lời, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá cô từ đầu đến chân.
Cô đặt bát gừng nấu đường lên bàn trà: “Phó tiên sinh từ từ uống.” Nói rồi quay người định rời đi.
TBC
“Đợi đã.” Anh gọi cô lại.
Đường Điềm quay đầu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu: “Phó tiên sinh còn gì phân phó?”
“Sao cô lại đến đây làm người giúp việc?” Giọng anh hờ hững, chẳng lẽ cô thích ai trong bốn người bọn họ? Là Bùi Giác sao?
Đường Điềm trả lời thành thật: “Lương cao, đãi ngộ tốt, trái cây đắt cỡ nào cũng được ăn thoải mái.”
Nếu không phải vì cô là nữ phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết này, phải tránh xa các nam chính, thì cô còn có muốn làm lâu dài nữa kìa.
Phó Hi không nghĩ tới câu trả lời này, ngẩn người trong giây lát rồi bật cười.
“Được thôi, tôi cũng chẳng mong cô nói thật.” Hiển nhiên là không tin.
Đường Điềm: “Tôi đang nói thật.” Tin hay không thì tùy.
Phó Hi nhìn cô như đã thấu suốt: “Trước đây cô còn ra sức quyến rũ mấy người bọn tôi, nào giống kiểu ‘vô dục vô cầu’ mà cô nói.”
Đường Điềm hơi nghẹn lời, ngượng mấy giây, rồi đáp: “Trước đây là trước đây. Bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi, Phó tiên sinh không cần lo tôi sẽ làm mấy chuyện đó nữa.”
Nói xong, cô cũng không quan tâm anh nghĩ gì, xoay người rời đi.
Phó Hi không gọi cô lại, chỉ hơi cong môi cười, hoàn toàn không coi lời cô là thật, chỉ nghĩ cô sợ bị đuổi nên nói lấy lệ.
Rời khỏi phòng Phó Hi, cô đẩy xe đến trước cửa phòng Ôn Thiệu Hàn. Cửa phòng anh khép hờ.
Cô gõ cửa, bên trong vang lên giọng anh: “Vào đi.”
Cô bưng bát gừng nấu đường bước vào: “Ôn tiên sinh, uống chút canh gừng cho ấm người.”
Cô đặt bát lên bàn cạnh tay anh.
Anh liếc nhìn cô: “Ừ, lát nữa tôi uống.”
Đường Điềm gật đầu, vừa định rời đi thì bị anh gọi lại.
“Đợi đã.”
Cô hơi sửng sốt. Hôm nay sao vậy? Hết người này đến người khác giữ cô lại.
“Giúp tôi dán thuốc.”
Đường Điềm: “Sao cơ?” Dán thuốc? Cô chưa nghe nói anh bị thương.
Cô không hỏi lý do, chỉ hỏi: “Thuốc ở đâu ạ?”
Ôn Thiệu Hàn nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc: “Ngăn kéo dưới kia.”
Cô đi đến, cúi người mở ngăn kéo, lấy ra miếng dán thuốc.
Là loại dán dùng cho bong gân. Cô đọc kỹ hướng dẫn.
Ôn Thiệu Hàn cởi áo sơ mi, động tác có phần... quyến rũ. Từ phía sau anh, cô có thể thấy cơ bắp căng lên khi anh vén áo.
Cách anh cởi áo thật giống trong phim điện ảnh.
Cô thấy một mảng bầm tím trên lưng anh.
“Ở đây phải không?” Sợ dán nhầm chỗ, cô khẽ chạm đầu ngón tay vào vết bầm. Cơ thể anh lập tức căng cứng, cô tưởng mình dùng lực mạnh quá. Rõ ràng... chỉ chạm nhẹ mà thôi. Chắc là chỗ đó vẫn còn đau.
Anh im lặng mấy giây rồi nói: “Ừ, đúng chỗ đó.”
“Vâng, tôi sẽ nhẹ tay.”
Cô mở miếng dán và nhẹ nhàng dán lên vết bầm. Lòng bàn tay ấm áp ấn xuống miếng dán, khi rút tay về, đầu ngón tay vô tình chạm vào da anh. Cơ thể anh lại cứng đờ lần nữa.
Cô thật sự không để ý chi tiết đó. Tưởng là do mình ấn mạnh quá nên anh bị đau.
“Xin lỗi, do tôi ấn mạnh quá.” Giọng cô mang theo chút áy náy.
Chốc lát sau, giọng anh trầm thấp: “Không sao.”
Anh mặc lại áo, cô vứt miếng dán đã dùng vào thùng rác rồi cất phần còn lại vào ngăn kéo.
Khi anh quay người lại, áo đã được mặc chỉnh tề. Anh nhìn cô:
“Cảm ơn.”
“Không có gì ạ, giờ tôi đi đưa gừng nấu đường cho Bùi tiên sinh đây.” Cô ở lại lâu quá, sợ gừng nấu đường bị nguội.
Anh không thấy biểu cảm gì khác trên mặt cô. Cứ như việc giúp dán thuốc chỉ là chuyện bình thường, không có quyến rũ, không có ngại ngùng.
So với dáng vẻ cố tình làm nũng trước đây, thật sự rất khác. Xem ra cô thực sự đã thay đổi.
“Đi đi.” Anh tiếp tục lật trang sách trên tay.
Đường Điềm rời khỏi phòng Ôn Thiệu Hàn, gõ cửa phòng Bùi Giác.
“Bùi tiên sinh, quản gia bảo tôi đưa gừng nấu đường cho anh.” Anh khác ba người còn lại, mỗi lần vào phòng đều phải giải thích, sợ anh hiểu lầm là cô tự ý vào.
“Mời vào.” Vẫn là giọng nói lạnh như băng truyền ra từ sau cánh cửa.
Cô đẩy cửa vào, bưng bát gừng nấu đường đi đến gần bàn trà.
Có vẻ anh vừa tắm xong, người vẫn còn vương hơi nước. Anh hình như thích mặc âu phục, đến cả bộ đồ ở nhà cũng là áo có cổ, trông trưởng thành thanh lịch. Anh quá đẹp trai, còn hơn cả ảnh mẫu nam đại diện thương hiệu.
“Vừa rồi cảm ơn anh.” Cô đặt bát lên bàn, nghĩ nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định nói lời cảm ơn.
Anh hiếm khi rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Cảm ơn chuyện gì?”
“Tôi không bị ướt nhiều, nhưng anh thì...” Cả người gần như ướt hết.
“Là nhờ cô tới đón tôi, không cần cảm ơn.” Anh lạnh giọng đáp rồi không nhìn cô nữa.
Cô cũng không nói thêm gì, yên lặng rời khỏi phòng. Ấn tượng của cô về anh tốt lên đôi chút. Dù sao trong số tất cả mọi người, cô là người bị ướt ít nhất.
Hơn nữa, lúc nãy khi cô cảm ơn, anh rất rõ ràng giải thích lý do. Điều đó khiến cô khá bất ngờ. Anh là người luôn được mọi người vây quay tán tụng, vậy mà lại tỉnh táo và biết chừng mực như thế, thật hiếm thấy.
Bị Nhốt Trong Phòng Vẽ Cùng Với Thẩm Yến Lễ
Sau khi đưa trà gừng lên xong, Đường Điềm đẩy xe trở lại nhà bếp, vừa đặt xe về chỗ cũ thì Trịnh Lệ Ngọc đã đến, đưa cho cô một chùm chìa khóa.
“Ngày mai đến lượt cô vệ sinh phòng vẽ.”
Đường Điềm nhìn chùm chìa khóa trong tay cô ta, từ ký ức trong đầu xác nhận đúng là có việc này, rồi mới nhận lấy.
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc Trịnh Lệ Ngọc rời đi, trên mặt thoáng hiện vẻ bất an, nhưng Đường Điềm không chú ý đến.
Sáng sớm hôm sau, cô ngủ dậy khi trời vừa tờ mờ sáng, dọn dẹp xong liền đi ăn sáng trước.
Do cô dậy quá sớm, đầu bếp còn chưa bắt đầu nấu nướng nên bảo cô chờ thêm một lúc.
Cô đành đi đến phòng vẽ trước, dọn dẹp xong rồi quay lại ăn cũng không muộn.
Phòng vẽ cách biệt thự không xa, là một căn nhà kính được xây dựng độc lập. Ngoài một vài tiên sinh thỉnh thoảng đến đây ký họa hoặc vẽ tranh, bình thường gần như không có người qua lại.
Ban đầu việc dọn dẹp nơi này do các nhân viên vệ sinh ban ngày phụ trách, nhưng sau vài lần họ vô tình làm hỏng tranh của các tiên sinh nên quản gia không dám cho họ đến gần phòng vẽ nữa.
Vì vậy mới giao cho nhân viên nội bộ tỉ mỉ hơn phụ trách việc dọn dẹp. Dù sao nơi này cũng không lớn, dọn dẹp cũng không mất quá nhiều thời gian.
Nhà kính nằm giữa vườn hoa, nhìn như một bức tranh sơn dầu đẹp mắt.
Đường Điềm đến trước cửa nhà kính, mở cửa bước vào trong. Bên trong không quá bẩn hay lộn xộn, có không ít bức tranh được phủ vải.
Không gian lớn hơn cô tưởng, còn có mấy cây cảnh cao hơn cả người cô, tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có thể thấy một phần của căn phòng.
Cô không đi quanh quẩn, tìm chổi và cây lau nhà bắt đầu lau sạch sàn nhà. Đợi đến khi nền nhà sạch bóng, cô mới chú ý đến trên tầng còn có một ban công, có thể lên bằng cầu thang.
Nhưng lúc đó cô đang ở đầu bên kia căn phòng, lười quay lại nên định lát nữa mới lên.
Sau đó cô lấy một xô nước sạch, xách theo cây lau và xô nước, bắt đầu lau bụi trên các bức tranh. Đến khi lau hết mấy cái khung tranh thì cô vừa vặn đứng dưới ban công.
Cô vắt giẻ, xách theo xô nước bước lên ban công.
Vừa bước lên theo cầu thang, phong cảnh đập vào mắt dù đẹp đến đâu cũng không sánh bằng bóng người đang đứng trên ban công, khiến cô sửng sốt.
“…Thẩm… Thẩm tiên sinh?” Cô khẽ gọi.
Thẩm Yến Lễ đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm, quay đầu nhìn cô. Cô mặc đồng phục làm việc, thân hình được bao bọc thon gọn, gợi cảm, hơi thở có chút gấp gáp, vòng n.g.ự.c đầy đặn phập phồng nhẹ, vô cùng quyến rũ.
Đôi mắt long lanh của cô tràn đầy ngạc nhiên, đôi môi khẽ hé mở.
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Yến Lễ muốn vẽ lại hình ảnh này, nhưng rồi nhớ đến những hành động trước kia của cô, bèn dẹp bỏ ý định, tránh rước lấy rắc rối.
“Ừm.” Anh vẫn giữ phong thái lạnh lùng như thường lệ.
Đường Điềm ngạc nhiên không ngờ anh lại dậy sớm như vậy, còn đến đây vẽ tranh từ sớm?
Nhưng thôi, anh vẽ tranh của anh, cô lau sàn của cô. Cô thầm nghĩ: đời là vậy đó, chấp nhận sự tầm thường của mình thôi.
Cô gần như đã lau sạch cả ban công, lúc đi ngang qua sau lưng anh thì liếc nhìn bức tranh — là cảnh mặt trời mọc, trình độ rất cao, có thể mang đi triển lãm.
Không trách anh dậy sớm như vậy, thì ra là để vẽ bình minh.
Đúng lúc cô chuẩn bị xuống lầu, thì dưới nhà vang lên một tiếng “rầm”, rồi tiếp theo là tiếng “cạch”…
Cô chợt nhớ lại, lúc bước vào, bên ngoài cánh cửa có một cái chốt gài…
Âm thanh lúc nãy nghe thế nào cũng giống như tiếng chốt bị khóa lại.
Một linh cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng, cô lập tức đặt cây lau nhà vào xô, bước nhanh xuống ban công, chạy thẳng ra cửa nhà kính.
Cửa quả nhiên đã đóng. Cô hít sâu một hơi, thử vặn tay nắm cửa. Mặc dù ổ khóa bên trong vẫn mở được, nhưng chốt bên ngoài đã bị gài lại, dù có dùng sức cũng không thể đẩy ra.
Lúc này cô mới nhớ đến vẻ mặt kỳ lạ của Trịnh Lệ Ngọc khi đưa chìa khóa — thì ra cạm bẫy gài cô ở đây…
Cô không có thời gian để tức giận, lấy điện thoại ra gọi cho quản gia hoặc các nhân viên khác, nhưng vừa bấm gọi thì màn hình hiển thị “không có tín hiệu”…
Đường Điềm: “…” Thảo nào lại nhốt cô ở đây.
Lúc này, Trịnh Lệ Ngọc vừa làm xong chuyện xấu, trong lòng cũng cảm thấy bất an. Hôm qua cô ta thấy Liễu Hiểu Chi khóc, liền hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì.
Liễu Hiểu Chi không chịu nói, nhưng khi thấy Đường Điềm đi ngang qua thì vẻ mặt càng thêm tủi thân.
Trịnh Lệ Ngọc nhớ đến cảnh Thẩm Yến Lễ che ô cho Liễu Hiểu Chi, bình thường Thẩm tiên sinh quả thật đối xử với cô ấy có phần đặc biệt. Cô ta nghĩ, nếu Liễu Hiểu Chi thực sự có thể bám được vào Thẩm tiên sinh…
Nếu bây giờ kết thân với Liễu Hiểu Chi, sau này chắc chắn sẽ được lợi không ít.
Vì vậy, cô ta nói với Liễu Hiểu Chi về kế hoạch nhốt Đường Điềm trong nhà kính. Liễu Hiểu Chi ngoài miệng thì phản đối, nhưng Trịnh Lệ Ngọc nhìn ra được cô ta do dự — rõ ràng là rất ghét Đường Điềm.
Nhân lúc sáng sớm chưa có ai, kế hoạch thành công như ý. Dù trong lòng thấy bất an, nhưng nếu có thể lấy lòng ‘Thẩm phu nhân tương lai’ thì cũng xứng đáng.
Trịnh Lệ Ngọc và Liễu Hiểu Chi không biết rằng, người bị nhốt trong nhà kính không chỉ có Đường Điềm — mà còn cả Thẩm Yến Lễ.
Trong nhà kính, Đường Điềm vẫn đang nghĩ xem làm sao để thoát ra. Căn nhà kính lớn như vậy mà lại không có lấy một cái cửa sổ!
Hơn nữa, cô không thể hiểu nổi tại sao lại thiết kế chốt cửa bên ngoài, chẳng phải chốt nên lắp ở bên trong sao?
Cô dở khóc dở cười, bây giờ phải làm gì đây? Điện thoại không có tín hiệu, chẳng lẽ phải nhảy từ ban công tầng hai xuống?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vốn sợ độ cao, không sợ thì cũng chẳng dám nhảy. Nhỡ đâu gãy chân hay gãy xương gì đó, cô không đời nào làm chuyện ngu xuẩn đó.
“Đừng nhìn nữa, ở đây không có tín hiệu, cũng không có cửa sổ.” Giọng nói của Thẩm Yến Lễ vang lên từ phía sau.
Đường Điềm quay lại, thấy anh điềm tĩnh như không, bỗng thấy yên tâm hơn. Không chỉ mình cô bị nhốt ở đây, còn có Thẩm Yến Lễ, mà anh lại không chút hoảng loạn, chắc chắn có cách ra ngoài.
“Vậy làm sao để ra được?”
Anh nhìn ra ngoài qua tấm kính: “Chờ người đến.”
Đường Điềm: “…” Cô còn tưởng có cách gì khác để ra ngoài.
“Nếu không ai đến thì sao?” Cô bắt đầu thấy bực, nhà kính lại bí và nóng, lát nữa trời nắng lên sẽ càng khó chịu hơn.
“Có gì phải sợ? Xảy ra chuyện gì cũng có tôi chôn chung mà.” Anh đáp.
Khóe mắt Đường Điềm giật giật — anh còn có tâm trạng để đùa sao?
“Nóng c.h.ế.t mất…” Cô than nhẹ.
Thẩm Yến Lễ liếc nhìn cô, đi về phía bàn, mở ngăn kéo lấy điều khiển điều hòa rồi bật lên.
Trong nhà kính yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng điều hòa bên ngoài khẽ ù ù.
Lúc này cô mới chú ý, hóa ra trong phòng có mấy chiếc điều hòa đặt ở các góc.
“Đợi thêm một lúc đi.” Anh đặt điều khiển xuống.
Đường Điềm ngồi xuống chiếc ghế gỗ, chống cằm ngẩn người. Bị chơi một vố từ sáng sớm, ai mà vui nổi?
Người có khả năng nhốt cô trong nhà kính, ngoài vài người giúp việc thì không còn ai khác. Dù sao lúc này còn quá sớm, mấy người vệ sinh chắc còn đang trên đường đi làm.
Và người biết hôm nay cô sẽ đến dọn nhà kính chỉ có vài người, trong đó có Trịnh Lệ Ngọc.
Cô thở dài, trò này thật quá đáng ghét.
Thẩm Yến Lễ ngồi trên chiếc ghế đối diện, quan sát cô bằng tư thế thoải mái.
“Muốn biết là ai làm không?” Anh hỏi.
Đường Điềm: “?”
“Ngài biết là ai sao?”
Lúc đó anh ở trên ban công, có thể đã thấy người ra vào nhà kính.
“Tôi thấy rồi.” Anh không nói rõ là ai.
“Ngài thấy rồi? Là ai?” Trong nhà kính không có camera, chỉ có biệt thự mới có, mà biệt thự thì lớn như vậy, để đi vòng ra đến nhà kính cũng không khó.
Thẩm Yến Lễ không trả lời.
Đường Điềm thấy anh không chịu nói, lại hỏi: “Ngài không định bao che cho người đó đấy chứ?” Lẽ nào là nữ chính Liễu Hiểu Chi? Nếu là cô ta thì hợp lý, vì Thẩm Yến Lễ là nam chính mà.
Nhưng Liễu Hiểu Chi lại làm chuyện… ngu ngốc như vậy sao? Chuyện này chắc chắn sẽ bị phát hiện, chị Ngô đâu thể giữ lại người giúp việc làm mấy trò mờ ám như vậy. Nhỡ xảy ra chuyện gì, bị thương hay nguy hiểm đến tính mạng… chị Ngô chắc chắn sẽ nghĩ đến hậu quả.
Liễu Hiểu Chi không thể không biết chuyện đó.
“Không.” Anh đáp.
Cô bị cái kiểu chậm rãi của anh làm phát bực. Anh không định nói à?
“Lên ban công đi, tôi muốn cô làm mẫu vẽ một bức tranh.” Anh ra điều kiện, thái độ rõ ràng — không đồng ý thì đừng mong anh tiết lộ tên người đó.
Đường Điềm chưa từng làm mẫu vẽ, nhưng để không phải tốn công moi tin, cô gật đầu đồng ý.
Cô nhớ trên phim truyền hình, người làm mẫu cho họa sĩ đều phải giữ nguyên tư thế không được nhúc nhích.
Lên đến ban công tầng hai, cô nhìn một vòng.
“Tôi không đứng đâu.” Không rõ phải vẽ bao lâu, đứng lâu sẽ tê chân, cô muốn ngồi.
Thẩm Yến Lễ hiếm khi lịch thiệp, kéo ghế ra đặt trên ban công, để cô ngồi quay lưng lại với cảnh phía sau.
“Không cần đứng, ngồi đi.” Anh chỉnh lại góc nhìn rồi nói.
Đường Điềm ngồi xuống, bị anh nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, liền khoanh tay lại.
Thẩm Yến Lễ thấy hành động đề phòng của cô thì bật cười.
“Thả lỏng đi, tay để hai bên, chân duỗi thẳng, chân phải đưa ra phía trước một chút…”
Cô làm theo hướng dẫn, các tư thế điều chỉnh cũng không quá phức tạp.
“Khi nào vẽ xong hộp sọ của tôi thì nói nhé, tôi ngủ một lát.” Cô dậy sớm, lại dọn dẹp cả căn nhà kính, giờ ngồi xuống là bắt đầu buồn ngủ.
Không hiểu sao, nghe cô nói “vẽ xong hộp sọ của tôi” lại thấy buồn cười, Thẩm Yến Lễ bật cười khẽ.
“Được.”