Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 56



Ba người gục lên bàn, còn Tứ Bảo thì ghé vào trong lòng ngực Giang Thụ Hân.

Dư Nhị Bảo ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, nhìn hai người đã ngất xỉu GIang Thụ Hân và Tứ Bảo, trên mặt lộ ra một ý cười vô cùng quỷ dị.

A, không uống rượu thì thế nào, còn không phải cũng bị bọn họ đánh gục sao?

" Hai nàng làm sao bây giờ?" Dư lão hán nhìn biểu tình trên mặt Dư Nhị Bảo , chỉ vào Dư đại nương cùng Dư Ngũ Nha ngất xỉu chần chờ hỏi.

" Còn có thể làm gì bây giờ" Dư Nhị Bảo nhìn mẹ ruột cùng muội muội thân thích, cảm xúc vẫn không có biến hóa lớn:" Ném về phòng đi, đừng để cho các nàng làm hỏng chuyện tốt là được".

Chuyện tốt trong miệng hắn là gì Dư lão hán có chút không thể hiểu, nói thật, hắn đối với đứa con trai thứ có tâm tình bất định này có chút sợ hãi, nhìn không thấu ý nghĩ của hắn. hưng vì trả thù Giang Nhị, ông mới nghe lời nó.

Dư lão hán đỡ Dư đại nương cùng Dư Ngũ Nha lần lượt vào phòng, trước khi đi ra cửa còn không yên tâm khóa cửa sổ chặt chẽ. Cuối cùng nhìn tới Giang Thụ Hân cùng Tứ Bảo còn ở trong sân, không biết tiếp theo nên làm gì.

" Sau đó thì sao?"

Sau đó? Dư Nhị Bảo cười lạnh, không trả lời câu hỏi của Dư lão hán. Thay vào đó, anh ta đứng dậy và đi thẳng ra cửa. Khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông đã đợi sẵn bên ngoài.

Dẫn người đàn ông đó vào trong sân, lúc này mới có thể nhìn rõ mặt người đàn ông đó, chẳng phải là Trương Văn Thành, kẻ đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang hay sao? Nhưng không ai biết hắn ta đã cấu kết với Dư Nhị Bảo bằng cách nào.

"Thế nào rồi?" Trương Văn Thành vừa bước vào đã hỏi ngay.

Dư Nhị Bảo vẫn không trả lời, mà dẫn Trương Văn Thành đến trước bàn, để hắn ta tận mắt chứng kiến.

"Ha ha ha, Dư Nhị, ngươi cũng có vài chiêu đấy, thật sự đã cho cô ta uống rượu rồi à?" Trương Văn Thành nhìn Giang Thụ Hân đang hôn mê trên bàn, không khỏi cười lớn, hắn ta đã sớm nói rồi, Giang Thụ Hân là kẻ một ly là đổ, chỉ cần cho cô ta uống một ly, tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi cửa nhà họ Dư được.

Dư Nhị Bảo nghe vậy thì cười khẩy không đồng tình: "Ngươi đừng có mà nhiều lời ở đây, ngươi nói với ta cô ta một ly là đổ, kết quả cô ta đến rượu cũng không chịu đụng."

"Hả?" Trương Văn Thành có chút khó hiểu, "Vậy cô ta làm sao mà ngã được?"

Lúc này, Dư lão Hán đứng bên cạnh không nói gì nhiều trừng mắt nhìn hắn ta, tự hào nói: "Chẳng phải là do cha con ta chuẩn bị đầy đủ hay sao, đã bỏ thuốc mê vào trong trà."

Không chịu uống rượu, vậy trà chắc là uống chứ, cũng may trước khi ăn cơm Dư Nhị Bảo đã nhanh tay lẹ mắt bỏ thuốc mê vào ấm trà trên bàn, như vậy còn có thể trực tiếp làm cho cả bàn người này đều bị ngất, đỡ tốn công.

Trương Văn Thành nghe xong đều không khỏi cảm thán trong lòng về thủ đoạn âm hiểm của Dư Nhị Bảo, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, dù sao hai người bây giờ đã là châu chấu trên cùng một sợi dây.

"Vậy trực tiếp đút thuốc này vào à?" Trương Văn Thành lấy ra một gói giấy màu trắng từ trong ngực, không chắc chắn hỏi lại một câu: "Đút cho Giang Thụ Hân hay là Dư Tứ Bảo?"

"Đút hết." Dư Nhị Bảo nghiến răng nghiến lợi từ cổ họng phun ra hai chữ này, trong ánh mắt mang theo một sự hưng phấn khó tả.

Đút hết? Trương Văn Thành có chút khó xử, thuốc này không dễ kiếm, hắn ta đã tốn rất nhiều công sức mới kiếm được chút này, căn bản là không đủ chia cho hai người.

"Sao?" Thấy Trương Văn Thành không động đậy, Dư Nhị Bảo có chút sốt ruột chất vấn: "Không xuống tay được à?"

"Không phải vậy. Chủ yếu là thuốc này chỉ có liều lượng cho một người, đút hết có thể dược hiệu không tốt." Trương Văn Thành nắm chặt gói thuốc trong tay giải thích.

Dư Nhị Bảo giật lấy gói thuốc trong tay hắn, vẻ mặt rất khó chịu nhìn chằm chằm hắn, "Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong?"

Trương Văn Thành bị hắn nói như vậy thì tính khí cũng bốc lên, hắn vốn là một người đọc sách, làm ra loại chuyện này đã là bất đắc dĩ lắm rồi, thuốc này khó kiếm đến mức nào Dư Nhị Bảo hắn không biết còn ở trước mặt hắn mà lên mặt, đúng là đồ não tàn cục mịch không học hành.

"Ta làm không xong việc, vậy ngươi còn tìm ta làm gì, sao ngươi không đi tìm người khác, ta vô dụng, ngươi có thể không cần tìm ta."

Dư Nhị Bảo tức giận đến mức mặt mày xanh mét, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Trương Văn Thành, tay nắm thành quyền, dường như giây tiếp theo sẽ vung về phía mặt hắn. Cuối cùng hắn nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng buông nắm đấm xuống.

"Ngươi đừng quên, là ta nhặt ngươi về từ trước nha môn."

Người bị ném ở trước nha môn, dù tốt hay xấu, chỉ cần bị nha dịch nhìn thấy, đều sẽ bị tống vào đại lao. Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì không ai vô duyên vô cớ mà ngất xỉu ở trước nha môn, chẳng qua là đắc tội người khác hoặc là phạm phải chuyện gì bị người ta ném tới, nha môn chỉ cần dựa theo đó mà trực tiếp giam người, dù sao phạm nhân tự tìm đến cửa bao giờ cũng dễ dàng hơn là vất vả đi bắt.

Trương Văn Thành không thể phủ nhận là Dư Nhị Bảo đã cứu mình, nhưng hắn chính là nuốt không trôi cục tức này, há miệng muốn nói gì đó, Dư lão Hán ở bên cạnh liền vội vàng tiến lên khuyên can.

"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, lát nữa người tỉnh lại thì sao."

Lời này không sai, hai người bọn họ chỉ lo cãi nhau ở đây, lỡ như thuốc mê trên người Giang Thụ Hân mà hết hiệu lực thì chẳng phải là công cốc hay sao, nói không chừng còn bị cô ta trả thù ngược lại.

Nghĩ đến đây, Dư Nhị Bảo và Trương Văn Thành đều kiềm chế tính khí của mình, cùng nhau nhìn về phía Giang Thụ Hân.

"Hủy hoại thứ cô ta coi trọng nhất còn tàn nhẫn hơn là hủy hoại chính bản thân cô ta." Dư Nhị Bảo cầm gói thuốc trong lòng bàn tay nhìn Giang Thụ Hân, bước chân lại không chút do dự nào mà đi về phía Tứ Bảo.

Trương Văn Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm thì dường như phát hiện ra điều gì đó không đúng, hắn luôn cảm thấy đồ vật bày bên cạnh tay Giang Thụ Hân vừa rồi có gì đó thay đổi, nhưng lại không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề, đành phải cùng Dư Nhị Bảo đi qua.

"Há miệng Tứ Bảo ra." Dư Nhị Bảo xé gói thuốc, gọi Trương Văn Thành giúp đỡ.

Trương Văn Thành do dự nhưng vẫn tiến lên làm theo, kéo Tứ Bảo ra khỏi người Giang Thụ Hân, một tay đỡ đầu Tứ Bảo, một tay bóp má Tứ Bảo, há miệng Tứ Bảo ra một chút.

Còn Dư Nhị Bảo thì tùy tiện lấy một cái chén trà trên bàn, đổ trà trộn lẫn thuốc mê vào, cuối cùng đổ toàn bộ bột trong gói thuốc vào, ra sức lắc đều.

Dư lão Hán nói cho cùng trong lòng vẫn rất sợ hãi, ông ta không dám nhìn nhiều, xoay người đi ra trước cửa sân, dường như nghĩ đến cái gì, liền loay hoay khóa cửa rồi mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh cửa.

Dư Nhị Bảo thấy ông ta đi rồi cũng không có biểu hiện gì, dù sao ông ta tuổi đã cao ở lại đây cũng vướng víu tay chân.

Bột trong chén trà đã hoàn toàn lắc đều, Dư Nhị Bảo sốt ruột bóp cằm Tứ Bảo chuẩn bị đổ vào, nhưng không ngờ miệng chén vừa chạm vào môi Tứ Bảo không bao lâu, phía sau gáy bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức dữ dội.

Không đợi hắn kịp phản ứng lại đã không thể khống chế được cơ thể mình mà bắt đầu trượt xuống đất, thân thể từ cổ trở xuống dường như đã mất đi cảm giác, trên tay lại vẫn cầm chặt cái chén chưa uống hết kia.

Nhưng Dư Nhị Bảo hắn như thế nào rồi bây giờ không ai quan tâm, nhìn Giang Thụ Hân loạng choạng đứng dậy, chân Trương Văn Thành đã bắt đầu run rẩy rồi, không phải nói là uống thuốc mê rồi sao?

Toàn bộ đùi Giang Thụ Hân đều là máu me đầm đìa, không ai biết là dính phải từ lúc nào, trên tay cô ta cầm một mảnh sứ vỡ to bằng nửa bàn tay, cũng là máu me đầm đìa, có của cô ta, cũng có máu vừa rồi đâm vào sau gáy Dư Nhị Bảo.

Trong đầu vẫn còn hỗn loạn vô cùng, nhưng cơn đau dữ dội có thể mang đến cho cô ta sự tỉnh táo ngắn ngủi, Giang Thụ Hân mang theo bàn tay dính máu nắm chặt cánh tay Trương Văn Thành, Trương Văn Thành muốn thoát ra, nhưng hắn chỉ là một thư sinh nhu nhược cực khổ đọc sách, căn bản không so được với Giang Thụ Hân loại quanh năm làm việc này, chỉ có thể điên cuồng giãy giụa.

Giang Thụ Hân bị hắn lôi kéo đến mức có chút đứng không vững, cô ta cố sức lắc lắc đầu, còn chưa đợi Trương Văn Thành phản ứng lại, Giang Thụ Hân đã nhanh chóng dùng mảnh sứ cứa qua mặt hắn, cạnh sắc bén trực tiếp cứa rách mắt Trương Văn Thành, máu tươi lập tức phun trào ra.

Theo tiếng kêu thảm thiết của Trương Văn Thành, Dư lão Hán ở cửa nghe thấy tiếng liền chạy đến, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho mềm nhũn cả chân. Ông ta tuy hung hãn, nhưng ông ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, lập tức liền muốn bỏ chạy.

Giang Thụ Hân vừa rồi đã tốn quá nhiều sức lực, căn bản không có ý định đuổi theo, ngược lại là không đứng vững ngã ngồi xuống đất, cô ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái chén vẫn còn trong tay Dư Nhị Bảo.

Cô ta cười lạnh một tiếng giật lấy cái chén từ trong tay Dư Nhị Bảo, mặc kệ sự giãy giụa của Dư Nhị Bảo đổ vào miệng hắn ta; Trương Văn Thành ở bên kia vẫn còn ôm mắt gào thét, Giang Thụ Hân cố ý chừa lại một chút,bóp miệng hắn đổ vào miệng hắn.

Giang Thụ Hân tuy không rõ đây rốt cuộc là loại thuốc gì, nhưng hai người bọn họ nóng lòng muốn cho Tứ Bảo uống như vậy, vậy thì tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì; đã như vậy cũng không thể lãng phí, vậy thì để lại cho hai tên đồng phạm này uống là vừa.

Dư Nhị Bảo uống thuốc kia, ánh mắt lập tức trở nên tuyệt vọng, hắn động đậy miệng, gian nan吐 ra mấy chữ: "Ngươi、khi nào、tỉnh lại rồi?"

Khi nào? Khi lúc bọn họ khuyên uống rượu Giang Thụ Hân đã cảnh giác, cái chén trà kia cô ta chỉ uống một ngụm, toàn bộ còn lại đều đổ vào cổ qua lớp quần áo. Mặc dù choáng váng, Giang Thụ Hân vẫn còn một tia ý thức, trong lúc Dư Nhị Bảo và Trương Văn Thành còn đang cãi nhau, cô đã đập vỡ một cái bát sứ, rồi đâm vào trên chân mình mấy nhát mới miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.

Nhưng hiển nhiên, Giang Thụ Hân bây giờ không có tâm tư nói chuyện với Dư Nhị Bảo, cô ta chống người đi đến bên cạnh Tứ Bảo, lại phát hiện khóe miệng Tứ Bảo vẫn còn dính nước trà mà vừa rồi Dư Nhị Bảo đút cho nàng uống, Tim Giang Thục Hân hẫng một nhịp, cô không còn quan tâm đến cơn đau trên cơ thể nữa. Cô ấy cố gắng hết sức để cõng người đó trên lưng và tập tễnh đi về phía cửa.

Lại bất ngờ khi thấy Dư lão Hán vẫn còn ở cửa, Giang Thụ Hân không biết ông ta sao còn chưa chạy trốn, cô nắm chặt mảnh sứ trong tay, lặng lẽ đi qua.

Dư lão Hán vẫn còn đang cầm búa đập cửa, hoàn toàn không biết có người đi đến sau lưng . Lúc này trong lòng Dư lão Hán cảm thấy hối hận, ông ta không nên khóa cổng bằng xích sắt vì sợ có người chạy trốn.

Giang Thụ Hân không có động tác, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi Dư lão Hán phá cửa.

Đợi đến khi Dư lão Hán cuối cùng cũng phá được cửa, còn chưa đợi ông ta vui mừng mà chạy ra ngoài cửa, mảnh sứ trong tay Giang Thụ Hân liền đâm vào cổ Dư lão Hán, một chút liền cứa vào da nhăn nheo của ông ta, máu tươi mang theo vị sắt gỉ từ trên xuống dưới.

Dư lão Hán ngơ ngác cũng không dám động. Giang Thụ Hân không có giết ông ta. Thay vào đó đem người đánh bất tỉnh, sau đó đem cả ấm trà bưng từ trên bàn đem đổ vào miệng ông ta.

Giang Thụ Hân cõng Tứ Bảo ra khỏi nhà họ Dư, lại đem cổng nhà họ Dư từ bên ngoài khóa từ bên ngoài, làm xong tất cả những chuyện này mới chuẩn bị đưa người rời khỏi đây.

Có lẽ là vừa rồi tiếng kêu thảm thiết của Trương Văn Thành quá lớn, xung quanh đã có hàng xóm từ trong nhà đi ra,thấy Giang Thụ Hân cả người đầy máu cõng Tứ Bảo từ nhà họ Dư đi ra.

Mọi người đều sợ hãi không ai dám bước tới, có con nít được đưa vào nhà, những người còn lại cũng không dám nhìn nhiều, giả vờ như không thấy gì. Họ đi vào nhà đóng cửa lại.

Giang Thục Hân hờ hững liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cười khinh thường, tiếp tục quay lưng lại với mọi người đi về phía nhà họ Giang.

Vết thương trên chân quá nghiêm trọng, máu tươi liên tục chảy, đầu óc Giang Thụ Hân vốn đã hỗn độn lại càng phát trì độn. Cô đi tới dưới một cái cây lớn,bất lực đặt Tư Bảo xuống và thở hổn hển.

Cả đời này Giang Thụ Hân còn chưa bao giờ bất lực như vậy, cô sờ vào bắp đùi mình, sau đó sờ vào gương mặt Tứ Bảo một cách khó khăn.

Không để ý bên đường có một chiếc xe bò, một cô nương vội vã chạy về phía các cô, "Giang Nhị!"

Giang Thụ Hân bị tiếng gọi này gọi đến tỉnh táo lại, cô nhìn người đang chạy tới trước mắt không chắc chắn hỏi: "Vương Cầm?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com