Khi hai chữ “Tu La” xuất hiện, nhiều người ở hội trường lập tức chấn động.
Thanh danh của tổ chức này quá lớn, là lực lượng hàng đầu trên thế giới.
Không ngờ họ lại đến Sở Châu, khó trách đối phương ngạo nghề như vậy.
Người của Tu La hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo.
“Lô dược liệu này của công ty Dược Vương vậy mà thu hút sự chú ý của Tu La.”
“Lần này nguy thật rồi, người của Tu La xuất thủ, đừng nói đến nơi nhỏ bé như Sở Châu, cho dù toàn bộ Long Quốc cũng không tìm được bao nhiêu thế lực có thể đối đầu với Tu La”
“Công ty Dược Vương chỉ có thể chấp nhận rằng lần này xui xẻo.”
Tống Trấn bên cạnh nặng nề thở dài.
Vốn dĩ cô muốn lợi dụng bữa tiệc mừng thọ của Vương Hữu Lân để bán đấu giá lô dược liệu đó với giá cao.
Ai nghĩ đến lại thu hút đến dạng cướp bóc như vậy.
Lần này, công ty Dược Vương thực sự mất cả chì lẫn chài.
Ngay cả Vũ Tạ Hoa, thống đốc của Sở Châu, cũng im lặng.
Hắn có thể hô mưa gọi gió ở Sở Châu, nhưng so với một tổ chức như Tu La thì hắn chẳng là cái gì.
Thấy phản ứng của mọi người có mặt ở đây, Độc Hạt vô cùng hài lòng, nhàn nhạt nhìn qua Vương Hữu Lân.
“Còn không nhanh để người của công ty Dược. Vương ngoan ngoãn đưa dược liệu đến đây, chẳng lẽ ông muốn tôi ra tay lấy?”
“Đưa dược liệu cho họ đi.”
Vương Hữu Lân quay đầu lại hét lên với đám người của công ty Dược Vương.
Nếu ngoan ngoãn đưa dược liệu ra thì vẫn có thể bảo toàn tính mạng, nếu không thì với phong cách của Tu La, nói không chừng sẽ đại khai sát giới.
Người của công ty Dược Vương không dám trái lời, lần lượt đi đến nhấc mấy cái rương.
“Người của Tu La là do tôi giết, gốc sâm ngàn năm tuổi kia hiện đang nằm trong nhà tôi.”
Lý Quân dứt lời, xung quanh lập tức xôn xao.
“Tôi không có nghe lầm chứ? Ông chủ Lý này nói rằng cậu ta đã giết người Tu La, nhìn cậu ta gầy gò và yếu ớt như vậy, trông không giống như người biết võ công.”
“Chẳng lẽ là bởi vì cậu ta biết người tên Lương Dũng cho nên cố ý nói như vậy, trái lại là một người có nghĩa khí nha."
“Thế nhưng nếu lúc này mà có nghĩa khí thì sẽ mất mạng, người Tu La giết người không chớp mắt.”
“Trời ơi, lá gan cậu ta cũng quá lớn, tôi kính nể tình cảm của cậu ta, nhưng càng khinh bỉ cậu ta quá ngu xuẩn.”
“Xong rồi, theo phong cách của Tu La, cậu ta chắc. chắn sẽ chết.”
Nhiều người giàu có bàn tán rồi lắc đầu.
Họ thực sự nhìn không ra Lý Quân có thể đối đầu với người của Tu La ở điểm nào.
Ngay cả thống đốc Vũ Tạ Hoa cũng im lặng, lúc này, cho dù có bối cảnh lớn đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể dùng được.
Trừ khi là người có thể đánh thắng Tu La.
Vương Uyển Uyển không khỏi vội vàng dậm chân, hận không thể đi tới kéo Lý Quân rời khỏi hiện trường.
Mặc kệ lý do là gì, việc đứng lên vào lúc này là rất không lý trí.
Ban đầu, người của Tu La gây rối với Lương Dũng, nhiều nhất chỉ giết một người là Lương Dũng mà thôi, nhưng bây giờ Lý Quân đứng lên, không những không thể cứu Lương Dũng mà thậm chí Lý Quân cũng bị cuốn vào, điều này thực sự cực kỳ ngu xuẩn.
Khuôn mặt Dương Cường lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Anh ta vừa hận vừa sợ Lý Quân, ước gì Lý Quân sẽ bị người của Tu La g iết chết, lúc đó Cố Văn sẽ là người của anh ta.
“Cậu nhóc, cậu nói thật à?” Độc Hạt nhìn chòng chọc vào Lý Quân.
“Tất nhiên, ông nghĩ rằng tôi sẽ đùa với ông vào lúc này sao?”
Giao ra nhân sâm ngàn năm ra, tôi có thể để cho. cậu chết toàn thây.” Độc Hạt lạnh lùng nói.
Đối mặt với Độc Hạt khiến tất cả những người giàu có ở Sở Châu sợ hãi, vẻ mặt Lý Quân vẫn thờ ơ như cũ.
“Xem ra ông còn chưa rõ tình huống hiện tại rồi.” Vừa nói xong, anh đột nhiên bước ra.
Biến mất ngay lập tức, khi xuất hiện trở lại, anh đã ở trước mặt Độc Hạt.
Lòng bàn tay anh giơ lên, như thể nắm một chiếc rìu lớn, chém nó xuống.