Thân ảnh Trần Phong chậm rãi xuất hiện trong đại sảnh.
Sát khí kinh thiên từ trên cơ thể hắn bộc phát làm cho bọn Âu Dương Võ cả kinh.
“Ngươi là ai?”
Trần Phong sắc mặt lạnh tanh, thản nhiên nói:
“Trần Phong!”
Một gã trưởng lão biến sắc kêu lên:
“Ngươi là thiếu chủ Lạc Thần Môn?”
Âu Dương Võ bày ra tư thế nghiêm trọng, gằn từng tiếng hỏi:
“Anh trai ta hẳn là đã chết trong tay ngươi?”
Diện mạo Âu Dương Võ và Âu Dương Văn giống nhau như đúc, Trần Phong vừa nhìn liền nhận ra thân phận đối phương.
Hắn cười nhạt bảo:
“Yên tâm! Ngươi cũng sẽ sớm được đoàn tụ cùng hắn thôi!”
Trần Phong thoáng động, Lạc Thần Kiếm đã xuất hiện trên tay, không nhanh không chậm bổ ra một kiếm.
Phanh!
Kiếm quang trùng trùng điệp điệp, khí thế giống như thiên quân vạn mã hàng lâm.
Ầm ầm…
Bàn ghế bên trong đại sảnh nhanh chóng bị nghiền nát, mảnh vỡ bay tán loạn.
Trần Phong nói đánh là đánh, không cho đối phương bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.
Cảm nhận uy lực một kiếm kinh thiên, hai gã Nguyên Anh Kỳ trưởng lão mặt mày tái mét.
Âu Dương Võ cũng bị doạ cho khiếp đảm.
Hắn tức tốc thối lui về sau, ánh mắt tàn độc loé sáng, trái phải hai tay vươn ra chộp lấy hai tên trưởng lão.
Một gã trưởng lão hoảng hốt kêu gào:
“Âu Dương Võ! Ngươi muốn làm gì?”
Âu Dương Võ hừ lạnh, vận lực ném thẳng hai người về phía trước.
Tâm địa kẻ này quả nhiên độc ác vô cùng, làm như vậy chính là muốn lấy bọn họ đón đỡ kiếm quang, tranh thủ cho mình chút thời gian thi triển thần thông.
Bị Âu Dương Võ đem ra làm vật hi sinh, hai gã trưởng lão căm hận đến thấu xương.
Cả hai đành nén cơn giận, cắn mạnh đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, không ai bảo ai tự động xoay sở biện pháp phòng ngự.
Đáng tiếc tu vi bọn họ chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, làm sao đủ sức phản kháng trước một kiếm của Trần Phong kia chứ?
Kiếm quang thần tốc bổ xuống!
Ầm ầm hai tiếng, thân thể của hai gã Nguyên Anh trưởng lão run rẩy rồi nổ tung như bọt biển.
Nguyên anh cũng bị lực lượng của kiếm quang thôn phệ sạch sẽ.
Mặc dù không thể hoàn toàn hoá giải nhưng nhờ đó đã triệt tiêu được ba thành lực lượng.
Âu Dương Văn chớp thời cơ, đôi tay mau lẹ kết thủ ấn.
Xoạt xoạt xoạt ba tiếng liền tạo thành ba bức tường băng phòng hộ trước mặt.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Những âm thanh vụn vỡ vang lên.
Sức công phá của kiếm quang mặc dù cường đại nhưng cũng bị chặn lại hai phần.
Sau cùng, chỉ còn sót lại năm thành lực lượng.
Thế nhưng chỉ bấy nhiêu đó cũng khiến cho Âu Dương Võ phải biến sắc.
“Bạch Cốt Thần Chưởng.”
Trong lòng Âu Dương Võ gầm vang một tiếng, đồng thời hai tay nhanh như thiểm điện phát chưởng.
Nguyên lực ào ào đổ ra, trong chớp mắt hoá thành một chiếc đầu lâu khổng lồ màu trắng, hai con mắt giống như hai ngọn đuốc cực quỷ dị.
Không gian chung quanh như bị thiêu đốt đến vặn vẹo.
Sắc mặt Trần Phong vẫn như thường.
Xét về thủ đoạn thì Âu Dương Võ có vẻ nổi trội hơn người anh Âu Dương Văn của mình.
Có điều trong mắt Trần Phong vẫn chưa đáng nhắc tới.
Chưa cần nói đến các thần thông khác, chỉ bằng việc hắn sở hữu linh căn hoàn mỹ, nguyên lực hùng hậu gấp năm lần đồng giai cảnh giới đã dư thừa khả năng áp chế đối phương rồi.
Ầm…
Giằng co trong giây lát, chiếc đầu lâu gớm ghiếc kia bị kiếm quang đánh cho tan thành bụi phấn.
Hai thành lực lượng cuối cùng một đường xuyên phá, nện thẳng vào ngực Âu Dương Võ.
“Hự!”
Bị trúng đòn, tức thì Âu Dương Võ bắn ngược về sau, miệng phun ra một ngụm máu đen kịt.
Âu Dương Võ kinh hãi quá, phát hiện lục phủ ngũ tạng đảo lộn tùng phèo hết cả lên.
Mà đây mới chỉ là hai thành lực lượng, nếu là toàn vẹn thì bản thân hắn sớm đi chầu ông bà ông vải rồi.
Không có thời gian áp chế lực lượng đang quấy phá trong nội thể, Âu Dương Võ vội vàng thu mình bỏ chạy.
Hắn thực sự quá khiếp đảm!
Trần Phong mang đến cho hắn một cảm giác hãi hùng, vượt qua cả Lê Chiêu Tân, cốc chủ Bạch Xà Cốc.
Tốc độ của Âu Dương Võ cực nhanh, cứ cắm đầu cắm cổ chạy trối chết.
Nhưng đáng tiếc, đối thủ của hắn lại là Trần Phong!
Chỉ với một nhịp Phong Quyển Tàn Vân, Trần Phong đã ung dung xuất hiện trước mặt Âu Dương Võ.
Âu Dương Võ ba hồn bảy vía bay hết, hoảng loạn nói:
“Tiền bối! Tiền bối! Vãn bối Âu Dương Võ nguyện ý trở thành nô tài của ngài, về sau tuyệt đối trung thành không dám hai lòng.”
Đứng trước ranh giới sinh tử, Âu Dương Võ vứt bỏ tôn nghiêm của mình, tha thiết cầu xin.
Tuy nhiên trong lòng lại hận Trần Phong đến thấu xương, thầm nhủ ngày sau nếu có cơ hội nhất định phải giết chết đối phương để rửa sạch mối nhục nhã hôm nay.
Thần sắc của gã loé lên một tia quỷ quyệt, mặc dù che giấu rất nhanh nhưng không vẫn qua được mắt của Trần Phong.
“Nô tài sao? Tiếc là ngươi không có tư cách đó!”
Trần Phong lạnh lùng vươn trảo chụp thẳng vào đầu Âu Dương Võ.
Kết cục Âu Dương Võ thần hồn câu diệt, triệt để biến mất khỏi thế gian này.
Xong xuôi đâu đấy, Trần Phong bao phủ thần thức xuống toàn bộ Thiên Âm Tự.
Phát hiện trong tự còn đến mấy ngàn tu sĩ, tuy nhiên tu vi rất yếu, phần lớn chỉ là Luyện Khí Kỳ.
Không còn Nguyên Anh tu sĩ, Thiên Âm Tự đương nhiên chẳng thể uy hiếp đến Lạc Thần Môn được nữa.
“Bỏ đi vậy… Không cần ta ra tay, Thiên Âm Tự cũng sẽ sớm trở thành miếng bánh bị các tông môn khác xâu xé mà thôi.”
Sau một hồi cân nhắc, Trần Phong buông tiếng thở dài rồi lặng lẽ biến mất.
Trần Phong rời đi chưa lâu, trên bầu trời Thiên Âm Tự chợt hiện ra một người đàn ông trung niên.
Người này thân hình to lớn, nổi bật với cái bụng phệ căng tròn, đôi mắt lấp lánh có thần, toàn thân phát ra một khí thế bễ nghễ.
Mục quang hắn quét nhìn hết thảy đương trường, thần sắc liên tục biến hoá.
“Đây là… Khí tức của Âu Dương Võ! Chẳng lẽ hắn cũng đã…”
. . .
Trần Phong không thi triển Phong Quyển Tàn Vân mà chậm rãi phi hành, trong đầu ngẫm nghĩ đến những sự việc vừa qua.
Lục soát trí nhớ của Âu Dương Võ, thông tin không mấy sai lệch với Âu Dương Văn.
Như vậy, thân phận của lão già Trường Giang cực kỳ bí mật, chưa từng để lộ ra ngoài.
Chỉ là chẳng biết phía Nam Hải Tông liệu còn có sắp xếp nào khác trong Văn Lang không?
Đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên Trần Phong giật mình phát hiện một luồng thần thức vừa lạ lẫm lại vừa có chút quen thuộc đảo qua.
Luồng thần thức này rất mạnh, so với Trần Phong tu luyện đệ tứ chuyển Cửu Chân Tinh Thần chẳng hề thua kém chút nào.
“Tu sĩ Hoá Thần?”
Trần Phong cau mày, âm thầm suy đoán thân phận của đối phương.
Hắn bèn lập tức thay đổi lộ tuyến qua hướng khác.
Cơ mà luồng thần thức kia vẫn bám riết không bỏ, càng lúc càng gần hơn.
Mẹ kiếp!
Rõ ràng là nhắm vào ta đây mà!
Trần Phong không hốt hoảng mà ngược lại rất bình tĩnh.
Trải qua một trận chém giết với Thiên Âm Tự, hắn đã phần nào đánh giá ra thực lực của bản thân.
Nếu triển khai toàn bộ thần thông, đối diện với Hoá Thần tu sĩ cũng chẳng cần sợ hãi.
Trần Phong không lựa chọn biện pháp trốn tránh mà thản nhiên đứng lại chờ đợi.
Một thoáng sau, không gian trước mặt Trần Phong lay động, hiện ra một thân ảnh, chính là người đàn ông trung niên bụng phệ hồi nãy có mặt ở Thiên Âm Tự.
Lão ta quét nhìn Trần Phong, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên bởi vì đối phương có thể phát hiện ra thần niệm của mình.
Ánh mắt lão dò xét một hồi, cất tiếng hỏi:
“Ngươi là Trần Phong, thiếu chủ Lạc Thần Môn?”
Trần Phong cảnh giác quan sát, đồng thời chắp tay nói:
“Vãn bối Trần Phong xin ra mắt tiền bối Bạch Xà Cốc!”