“Vâng vâng vâng, xin ngài đợi một chút, tôi đây liền bảo phòng bếp làm lại một bàn mới.”
Quản lý khách sạn lau mồ hôi lạnh trên trán, cho dù Trần Gia Bảo không nói, bây giờ ông ta cũng không dám đòi tiền của Trần Gia Bảo, đương nhiên, đợi cường giả phái Iga tới rồi, cũng không cần thu tiền của Trần Gia Bảo nữa, mà là đòi mạng của Trần Gia Bảo.
Còn về phần bây giờ ấy hả, ông ta vẫn phải giữ Trần Gia Bảo lại cho tốt mới được.
Quản lý khách sạn vội vã gọi bảo vệ tới, xử lý sạch sẽ vết máu trên mặt đất, không bao lâu, đầu bếp đã làm lại một bàn rượu với đồ ăn mới đưa lên.
“Ngài còn có yêu cầu gì, trực tiếp sai bảo là được ạ.”
Sau khi quản lý khách sạn nói xong, liền cung kính lui đi.
“Tôi biết mà, anh sẽ không giết Oda Kazue bọn họ.”
Đột nhiên, khóe miệng Vũ Nhược Uyên nhếch lên mang ý cười tự mãn, dường như đã nhìn thấu được Trần Gia Bảo rồi.
Yoshimura Miyu lập tức vểnh tai lên lắng nghe.
Trần Gia Bảo tự rót cho mình một ly rượu, cười nói: “Nói như vậy, vì cô biết tôi muốn giữ họ lại vì hữu dụng, cho nên cố ý không giết họ? Cô luôn miệng nói muốn giết tôi, nhưng trên thực tế lúc làm việc, vẫn sẽ thay tôi suy nghĩ, phụ nữ mà, chính là nghĩ một đằng nói một nẻo, nói đi, hay là thực sự nhìn trúng tôi rồi, tôi sẽ không để ý đâu.”