Mặc dù cách thức hạ độc của Vũ Nhược Uyên đã đánh lừa được Iga Tsuki, nhưng không thể che mắt được Trần Gia Bảo. Đối với thiên kiêu của nhà họ Vũ, nếu không thể đánh bại đối thủ cùng đẳng cấp, vậy họ cũng chẳng xứng với cái danh của một gia tộc lớn hàng ngàn năm.
Vì vậy, Trần Gia Bảo hoàn toàn tin tưởng đối với Vũ Nhược Uyên.
Nghe Trần Gia Bảo phân tích tình hình trận chiến, Vũ Nhược Uyên hài lòng nở nụ cười, bởi lời của anh đã chạm đến đúng ý của của cô ta. Vừa chiến đấu với Iga Tsuki, cô ta vừa vui vẻ nói: “Cô đã nghe thấy chưa, nếu là đây chiến đấu sống còn thì cô đã chết trong tay tôi lâu rồi.”
“Vớ vẩn, thực lực của hai chúng ta không chênh lệch bao nhiêu, sao cô có thể lấy mạng tôi trong một thời gian ngắn được? Không ngờ rằng lời của một tên ngốc lại có thể làm cho cô tự hào như vậy, đúng là ngu xuẩn!” Iga Tsuki chế nhạo.
Mặc dù miệng cô ta nói không thèm đếm xỉa đến, nhưng trong lòng lại rất tức giận. Hai tay cầm kiếm dùng hết sức vung ra những đường kiếm sắc bén, như thể đang muốn chứng tỏ sức mạnh của mình không hề thua kém Vũ Nhược Uyên.
Vũ Nhược Uyên cười khúc khích, không cứng rắn đỡ chiêu thức của Iga Tsuki, mà nhẹ nhàng bay về phía sau, giống như một cây liễu yếu ớt trước gió, nhẹ nhàng tránh được đao cương.
Lúc này mới nghe Trần Gia Bảo nói tiếp: “Nhìn vào tình hình hiện tại, nếu chỉ bàn về thắng bại thì bọn họ còn cần ít nhất một ngàn chiêu nữa mới có thể nói được kết quả, nhưng mà…”