Thăng Long Hội hiện tại thực sự rất khó sống, nếu không phải còn có Xà Vương giúp một tay chỉ sợ đã sớm bị diệt, cùng vì việc này mà những năm qua Khinh Huyền chạy đôn chạy đáo, bản thân nàng thậm chí như muốn liều cả mạng vậy nhưng tất cả chỉ là dã tràng xe cát.
Điều đáng nói nhất là Khinh Huyền cố gắng như vậy, bất chấp tất cả lao đầu vào công việc giúp Thăng Long Hội phát triển cũng không phải vì nàng muốn phục hồi Thiên Long Giáo mà là nàng chỉ không muốn tâm huyết của Vô Song tan thành tro bụi mà thôi.
Vô Song thực sự chưa từng bỏ bao nhiêu công sức vào Thăng Long Hội nhưng nàng vẫn một mực coi đây là ước vọng của Vô Song, thậm chí Khinh Huyền còn nghĩ Vô Song muốn xây dựng Thăng Long Hội trở thành một Thiên Long Giáo khác, vượt qua Thiên Long Giáo.
Không thể không nói nếu Thăng Long Hội có thể một mực phát triển nó sẽ trở thành con đường tơ lụa, một con đường tơ lụa có thể làm cho Tây Vực phồn thịnh.
Thăng Long Hội về một mặt nào đó đã khác biệt với Thiên Long Giáo, Thiên Long Giáo lấy ý niệm thế giới đại đồng, xây dựng một Đại Quốc Gia Tây Vực, ý niệm của Thiên Vương cực lớn cũng cực vĩ đại nhưng mà để hoàn thành Đại Quốc Gia trong mộng của Thiên Long Giáo bọn họ liề phải bắt đầu một tràng chiến tranh, lấy chiến ngưng chiến, mang chiến tranh phủ kín toàn bộ Tây Vực Bách Quốc.
Thăng Long Hội thì khác, nó không có ý niệm đại đồng, cũng không có Đại Quốc Gia nhưng mà nó lại như một mảng lưới khổng lồ gắn kết tất cả các dân tộc Tây Vực với nhau, dần dần mở ra sự ngăn cản của từng quốc gia, nối tiến toàn bộ Tây Vực Bách Quốc, dùng thương nghiệp phát triển toàn bộ Tây Vực thậm chí đỉnh cao của nó sẽ tạo ra một cái Tây Vực Liên Minh.
Đây chính là ý niệm của Vô Song khi đó, cũng là mục tiêu của Khinh Huyền.
Vô Song thừa hiểu Thiên Long Giáo là đệ nhất giáo phái tại Tây Vực nhưng mà muốn thống nhất Tây Vực phải trải qua những việc gì, thống nhất Tây Vực nếu chỉ dùng cái tư tưởng Thế Giới Đại Đồng cùng Đại Quốc Gia như Thiên Vương nói thì rất khó, rất rất khó.
Vô Song không nói là Thiên Vương không làm được nhưng đây là một quá trình cực dài, trải qua không biết bao nhiêu binh đao khói lửa, cũng chẳng phải nói đâu xa năm đó tấn công Thiên Long Sơn Mạch ngoại trừ thế lực nhà Thanh ra thì bản thân Mani Giáo cũng góp công góp sức hăng hái nhất, từ tận Ba Tư đánh tới.
Chỉ có dùng kinh tế, dùng thương nghiệp nới lỏng phòng tuyến giữa các quốc gia, chỉ có như vậy mới bắt đầu kéo gần các quốc gia lại với nhau, dùng lợi ích làm mồi nhử, lấy quân sự uy hiếp, dần dần thôn phệ từng tiểu quốc một lại, sau đó từng bước từng tích lực lượng, trở thành một đại quốc của Tây Vực.
Hai năm trước, Tây Hạ Nhất Phẩm Đường thành công thanh thế Thăng Long Hội, bọn họ mở Tây Hạ Thương Hành Hội, độc chiếm con đường tơ lụa giữa Trung Nguyên cùng Tây Vực.
Hai năm qua, Mạc Ly là người ở gần Khinh Huyền nhất, nàng có thể thấy Khinh Huyền điên cuồng như thế nào, cố gắng như thế nào nhưng mọi thứ nàng nhận được chỉ là sự bất lực, một khi Ngô Tam Quế đã đưa tay ra trợ giúp Lý Thu Thủy, Thăng Long Hội lấy cái gì đấu lại?, đừng nói Thăng Long Hội cho dù Thiên Long Giáo tại thời điểm cực thịnh cũng chưa chắc đọ nổi, đừng quên Ngô Tam Quế là một trong Thiên Hạ Tứ Vương.
Có nhiều việc rất khó lựa chọn nhưng Vô Song là vậy, khi hai lựa chọn song song tồn tại hắn sẽ chọn thứ làm hắn nghĩ đến đầu tiên.
Nói nhẫn tâm một chút... cho dù toàn bộ nhân vật trong Tiếu Ngạo Giang Hồ chết hết cũng không đổi được Khinh Huyền.
“Lúc trước tỷ tưởng ta là Mộ Dung Phục, nghe ta hỏi về Thăng Long Hội liền nổi lên sát khí sau đó dãn ta tới Thiên Ưng Trại, không ngại dốc toàn lực giết ta... có phải Ngô Tam Quế bắt đầu tấn công Thăng Long Hội? “.
Mạc Ly lại đưa tay ra tiếp lấy khối hắc ngọc, sắc mặt đầy lo âu.
“Đây là Hắc Long Vương Ấn, là ngọc bội của Long Vương, chú ruột của ngươi”.
“Vật này, người của Ngô Tam Quế đưa cho Ca Lâu La, sau đó chúng ta liền tập trung lại đây, vật này chưa bao giờ rời xa người Long Vương, nay lại xuất hiện trong tay Ngô Tam Quế... thực sự làm ta bất ngờ”.
“Nói thật nếu ngươi là Mộ Dung Phục ta cũng chưa dám giết ngươi, chỉ đánh một trận thừa sống thiếu chết mà thôi, không biết được trạng thái của Long Vương... ta còn không dám ra tay “.