Sau khi gặp mặt, y không buồn hành lễ, liền lạnh lùng hỏi:
"Nói đi, vụ án lần này người muốn điều tra thế nào?"
16
Vụ án quận thủ Giang Nguyên tham ô, đã gần như chắc chắn. Chỉ thiếu chứng cứ mà thôi. Nhưng lần này ta đến, không chỉ để điều tra vụ án, mà quan trọng hơn là muốn ngăn chặn thảm kịch nhân gian khi lũ lụt hoành hành, xác c.h.ế.t la liệt.
"Điều tra bí mật, ngươi cứ lấy danh nghĩa Khâm sai dẫn quận thủ đi tuần tra hệ thống thủy lợi, tìm cớ bắt hắn gia cố đê điều, đặc biệt là khu vực này."
Ta chỉ vào bản đồ Giang Nguyên cho Vệ Thanh Hàn xem.
Dù y còn hoài nghi và đang giận ta, nhưng khi làm chính sự, y chưa bao giờ trì hoãn.
Không hỏi thêm nhiều, sáng hôm sau, y nhanh chóng sắp xếp đội ngũ và đến phủ nha.
Y là Phó đô ngự sử chính Tam phẩm,
Còn là chất tử của "sủng phi" đương triều, xuất thân từ con vợ cả của một trong Tứ đại thế gia của Kim Lăng – Vệ gia.
Với thân phận đó, quận thủ Giang Nguyên không dám đắc tội, chỉ tốn chút công sức là gã đã vội vàng gia cố bờ đê.
Ta cũng không nhàn rỗi.
Ở trong căn nhà nhỏ thuê tạm, cùng với thái y ta mang theo, vừa nghiên cứu phương thuốc phòng ngừa và điều trị dịch bệnh, vừa mời cao tăng ở chùa Vân Hội trên núi Quân Dã cách đây sáu mươi dặm, đến giảng pháp mỗi bảy ngày một lần trong thành.
Vị cao tăng ấy đức cao vọng trọng, bình thường luôn bế quan tu hành rất khó gặp.
Mỗi lần ngài giảng pháp đều chật kín người nghe.
Vì vậy, khi biết ngài sẽ lập đàn vào ngày 12 tháng 6 tại chùa Vân Hội để cầu phúc, còn cho tất cả mọi người đến tham dự thì gần như toàn bộ dân chúng quận Giang Nguyên đều kéo đến.
Những ai không đi được thì sẽ được Vệ Thanh Hàn nhân danh quận thủ, điều động đến vùng đất cao đã được chuẩn bị sẵn vật tư gần đó.
Ngày 12 tháng 6 hôm ấy, giống như trong tấu chương của phụ hoàng trong giấc mơ ta, bầu trời đen kịt, mây dày đặc như đoàn ma quân đang áp thành.
Đến chiều tối hôm đó, mưa bão ập đến.
17
Cơn mưa lớn này kéo dài suốt mấy ngày liền.
Dân chúng Giang Nguyên bị mắc kẹt tại chùa Vân Hội, đợi khi mưa ngớt trở về thành thì nước lũ đã rút.
Đê sông vỡ là điều ta đã sớm dự liệu, bởi quận thủ Giang Nguyên tham ô ngân quỹ thủy lợi không phải chỉ một hai năm.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Những con đê đã bị nước sông bào mòn, dù có dốc toàn lực của cả Giang Nguyên cũng không thể sửa chữa hoàn hảo trong chưa đầy ba tháng.
May mắn là nhờ gia cố trước, lần lũ này không gây thiệt hại nghiêm trọng. Dù có phá hủy một số ngôi nhà, nhưng so với cảnh tượng nửa thành bị phá hủy và xác c.h.ế.t đầy đường trong giấc mơ, tình hình lần này đã khá hơn rất nhiều.
Dân chúng bình an vô sự. Việc còn lại là xử lý xác gia súc c.h.ế.t đuối và phòng ngừa dịch bệnh.
Có Vệ Thanh Hàn giúp sức, công tác tái thiết và phòng dịch diễn ra suôn sẻ.
Dân chúng đều khen ngợi hiệu quả của lễ cầu phúc ở chùa Vân Hội, cho rằng trời cao đã phù hộ Đại Lương.
Chỉ có Vệ Thanh Hàn dường như nhìn thấu mọi việc, hỏi ta:
"Người biết trước là sẽ có lũ lụt, vậy tại sao không nói rõ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không trả lời, chỉ lườm y một cái:
"Thay vì tạo ra sự hoảng loạn, chẳng phải tạo ra điềm lành tốt hơn sao?"
"Giờ mọi việc đã xong, đã đến lúc kết thúc rồi."
18
Ngày quận thủ Giang Nguyên bị Vệ Thanh Hàn dẫn người bắt đi, bên ngoài phủ nha đã chật kín người dân vây xem.
Hành vi tham ô của gã vốn đã rõ như ban ngày. Dù chưa bị kết tội, nhưng trứng thối và rau héo đã liên tục ném vào đầu gã, dân chúng không ngừng chửi rủa.
Dẫu vậy, gã vẫn cố gắng chống cự, biện bạch: "Việc đê vỡ không liên quan gì đến ta. Vệ Thanh Hàn, ngươi chỉ là một tên nhãi ranh, không có chứng cứ, cũng chẳng có chiếu chỉ của Hoàng thượng, lấy gì mà bắt ta bỏ ngục?"
Quả thật Vệ Thanh Hàn lần này không mang theo chiếu chỉ. Thế nhưng...
"Ai nói là không có chứng cứ?"
Ta từ trong đám đông bước ra.
Khi thấy ta, ánh mắt của quận thủ lóe lên tia khinh miệt. Nhưng khi nhìn đến những chiếc rương chứa đầy bạc được mang tới phía sau ta, sắc mặt gã liền tái nhợt.
Gã quả là có chút khôn vặt.
Nếu không phải trong giấc mơ, Tiêu Chước đã mất hơn một tháng mới tìm được những sổ sách và số bạc này trong nhà mẹ đẻ sủng thiếp của gã, thì ta cũng chẳng thể nhanh chóng tìm ra chứng cứ đến vậy.
"Dùng những chứng cứ này để bắt ngươi, ngươi nói xem đã đủ chưa?"
Ta ném sổ sách thẳng vào mặt gã. Gã cố vùng vẫy muốn giật lại, nhưng bị người giữ chặt, không thể động đậy, chỉ còn cách hét lớn: "Vu khống! Ai biết được các ngươi tìm ra mấy thứ này từ đâu!"
"Ngươi là ai? Vu khống mệnh quan triều đình, ngươi có biết tội c.h.é.m đầu không?"
Gã vừa dứt lời, đã bị Vệ Thanh Hàn đá mạnh một cái, ngã nhào xuống đất.
"Phịch!" Một tiếng vang lên.
"Tham kiến Trưởng công chúa."
Vệ Thanh Hàn quỳ xuống, hiếm khi tỏ ra cung kính như vậy mà hành lễ với ta.
Nghe thấy vậy, quận thủ không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí đám đông cũng bắt đầu xôn xao.
"Đây chính là vị Trưởng công chúa kiêu ngạo ngang ngược trong truyền thuyết sao?"
"Chắc là vậy, Đại Lương ta còn mấy Trưởng công chúa nữa chứ?"
"Sao nàng ta lại ở đây?"
...
19
Mọi người bàn tán không ngớt.
Có lẽ vì ta là nữ nhi, hơn nữa danh tiếng trước đây cũng không mấy tốt đẹp, nên trong lời nói của họ phần lớn chỉ là tò mò, chẳng mấy ai bày tỏ sự kính trọng.
Ngay cả quận thủ, sau khi ngạc nhiên qua đi, cũng lộ vẻ khinh thường, cắn răng cứng miệng:
"Cho dù ngươi có là công chúa, thì ngươi cũng không có quyền can dự vào chuyện triều đình. Ta là mệnh quan triều đình, muốn bắt ta thì hãy đưa ra thánh chỉ, làm theo quy trình của triều đình!"
Đây là lần đầu tiên có kẻ dám kiêu ngạo như vậy trước mặt ta.