Kỳ Tiếu Tiếu vẫn tiếp tục cuộc sống hàng ngày như thường: đi học, ngủ, tan học thì chọc ghẹo ông bố "hờ". Thỉnh thoảng còn bị cô giáo âm nhạc giữ lại để luyện tập tiết mục, nhìn chung cũng khá thoải mái. Thời gian trôi nhanh, thoắt cái đã đến ngày biểu diễn mừng năm mới.
“Tiếu Tiếu, con không thể hé lộ một chút xem lát nữa sẽ biểu diễn gì à?” – Ngồi ở hàng ghế dành cho phụ huynh, Kỳ Quảng Phong quay sang cô bé bên cạnh, ngữ điệu mang theo vài phần lấy lòng.
Anh tự thấy mình chẳng ra dáng một người cha gì cả, chuyện con gái lên sân khấu biểu diễn anh cũng là nhờ mấy hôm trước nhà trường gửi thiệp mới biết, mà con bé thì giữ kín như bưng, nhất quyết không chịu tiết lộ.
Lắc đầu nguầy nguậy, Kỳ Tiếu Tiếu ngậm miệng rất chặt: “Phong Phong, lát nữa ba sẽ biết thôi, đảm bảo ba sẽ bất ngờ to đấy.” Vừa nói vừa tròn xoe mắt, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.
Đối với Kỳ Tiếu Tiếu, Kỳ Quảng Phong chỉ biết thỏa hiệp. Con bé đã không nói, anh cũng chẳng ép.
Nhưng người khác thì không dễ từ bỏ như vậy, ví như Diêm Thiếu Khanh, người đích thân đến để xem vở diễn “hay ho” của Tiếu Tiếu. Nhìn cô bé che giấu kỹ như thế khiến anh ngứa ngáy trong lòng, bèn ghé sát lại, bày ra vẻ mặt đáng thương:“Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu ngoan~ Con muốn tạo bất ngờ cho Phong thì được rồi, còn những người khác như chú thì con tiết lộ chút xíu thôi được không? Chú đảm bảo sẽ không nói đâu mà~” Anh còn cố học theo kiểu chớp chớp mắt của Tiếu Tiếu, mặt dày hết cỡ để làm nũng.
“Anh có thể yên tĩnh được không? Với bộ dạng như anh mà còn học người ta làm nũng, làm em hết cả thèm luôn rồi đấy, ngồi yên đi! Không muốn xem thì cút ra ngoài, đừng làm phiền em cổ vũ cho cục cưng của em.” – Diệp Thiển Dư liền tát một phát lên đầu Diêm Thiếu Khanh, khí chất thanh nhã gì đó trong nháy mắt tan tành mây khói, y hệt một chị đại chính hiệu.
Kỳ Tiếu Tiếu thì đã quen với độ kỳ quặc của cô nàng này, mắt chẳng buồn chớp lấy một cái, còn phụ họa:“Chú à, không phải con không muốn nói, mà là Phong Phong thông minh lắm, nếu chú mà bị moi thông tin thì mọi công sức chuẩn bị của con coi như đổ sông đổ biển.”
Diêm Thiếu Khanh tức không chịu nổi.
Được thôi, trong mắt con bé này chú chẳng khác gì thằng ngốc, ai muốn gạt cũng được. Nhưng nghĩ lại, con nhóc này lần này không gọi chú là "Chú não tàn", coi như giữ chút thể diện, nên thôi, biết đủ là hạnh phúc rồi.
Thật ra bản thân anh cũng không hiểu nổi vì sao mỗi lần gặp Kỳ Tiếu Tiếu là dễ dàng mềm lòng đến thế, chẳng cần con bé phải tôn trọng hay ngưỡng mộ gì cả, chỉ cần đừng khinh thường anh là mừng rồi.
“Tiếu Tiếu, lát nữa biểu diễn cho tốt nha. Nếu biểu diễn hay, tối nay sẽ có phần thưởng đấy~” – Anh chớp chớp mắt nhìn Kỳ Tiếu Tiếu, ánh mắt đầy ám chỉ.
Kỳ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này thì chỉ muốn đào hố trốn đi cho rồi.
Đúng là nhất thất túc thành thiên cổ hận*, chỉ vì lần đầu gặp đã "sàm sỡ" ngực chị đẹp một phát, mà bị dán luôn mác "tiểu sắc nữ". Cô thật muốn phản bác: “Không phải chỉ là cái ngực thôi sao? Sau này tôi chẳng lẽ không có?” Nhưng nhìn thấy Phong Phong đang ở đây, cô nào dám mạnh miệng.
(*Nhất thất túc thành thiên cổ hận: Một bước nhầm để lại ân hận muôn đời)
Bèn nhanh chóng tìm cớ chuồn đi:“Sắp đến giờ rồi, con phải đi thay đồ. Mọi người chờ mà xem con biểu diễn nha~” Dứt lời liền co giò chạy biến.
Chờ đến khi Kỳ Tiếu Tiếu rời khỏi, Kỳ Quảng Phong liếc mắt lạnh về phía Diệp Thiển Dư, cô nàng còn định trêu đùa thêm hai câu liền chột dạ, cúi đầu, sau lưng thì lườm anh một cái rõ cay cú.
Chẳng phải chỉ là cái mặt lạnh thôi sao, có gì hay ho! Cô chờ xem, đợi ngày nào đó cô dụ được cái cục bông mềm mềm kia về làm con gái, đến lúc ấy cho anh có khóc cũng chẳng được nhìn nữa!
Trường tiểu học Glen là trường quý tộc, học sinh ở đây phần lớn đều giỏi nhiều loại tài nghệ, biểu diễn rất chuyên nghiệp. Kỳ Tiếu Tiếu mới học lớp Một, theo lý thì vở kịch của cô nên được xếp vào khoảng giữa buổi, nhưng vì kịch bản sau khi sửa đổi quá hấp dẫn, khiến ban giám hiệu bị chinh phục hoàn toàn, lập tức quyết định đưa lên làm tiết mục kết thúc.
Mười một giờ trưa, sân khấu kéo màn, nhạc nền chuyển thành nhạc cổ điển châu Âu. Khi tiếng nhạc ngân vang, bức màn từ từ vén lên, hoàng tử bất hạnh do Thạch Nặc Nhiên thủ vai liền xuất hiện, giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
“Ngày xửa ngày xưa có một vương quốc, nhà vua và hoàng hậu rất yêu nhau. Họ sinh được một hoàng tử khôi ngô tuấn tú... Một ngày nọ, hoàng tử bị mụ phù thủy độc ác giam giữ... Quốc vương liền ra lệnh chiêu mộ anh hùng khắp nơi để giải cứu hoàng tử...”
Âm nhạc nhẹ nhàng bỗng chuyển thành tiết tấu mạnh mẽ, Kỳ Tiếu Tiếu trong bộ lễ phục bạc xuất hiện giữa sân khấu, tay cầm thương bạc múa vung khí thế, uy phong lẫm liệt, lột tả hết dáng vẻ của một chiến binh anh dũng. Ban đầu các phụ huynh còn nghi ngờ vì vai chiến binh lại do một bé gái đảm nhận, nhưng sau đó ai nấy đều vỗ tay rần rần.
“Oa oa, Tiếu Tiếu thật là ngầu quá đi! Múa đẹp quá!” – Diệp Thiển Dư kéo áo Diêm Thiếu Khanh, kích động đến nỗi cả người run lên, làm Diêm Thiếu Khanh suýt nữa tưởng cô bị động kinh.
Diêm Thiếu Khanh vội kéo lại cô nàng đang mất hình tượng, nhỏ giọng:“Vợ à, hình tượng! Giữ hình tượng một chút! Mọi người đều đang nhìn kìa!”
Lời nhắc nhở chân thành này đổi lại là một cái lườm to đùng của Diệp Thiển Dư:“Giữ cái đầu anh! Mấy người này có biết em là ai đâu!”Nói rồi hai tay ôm má, nhìn Tiếu Tiếu trên sân khấu đầy mê say:“Đẹp trai quá đi mất! Nếu con bé là con trai thì em nhất định theo đuổi bằng được!”
Diêm Thiếu Khanh còn đang lẩm bẩm trong bụng rằng người quen thì càng không giữ hình tượng, nghe xong câu sau suýt phun máu.
Mẹ nó! Con nhóc kia đúng là khắc tinh của anh, gặp lần nào là “đánh” lần ấy, giờ còn tranh vợ với anh nữa chứ! Tội không thể tha!
Anh liền nhào lên người Diệp Thiển Dư, nước mắt nước mũi tèm lem:“Vợ ơi, đừng bỏ anh mà~ Anh tốt hơn con bé đó nhiều lắm luôn!”
Lời tỏ tình sướt mướt này cuối cùng cũng đổi lấy một cú đá kèm cái lườm của Diệp Thiển Dư:“Mất mặt chết đi được!”
Ngồi cạnh hai người suốt nãy giờ không nói lời nào, Kỳ Quảng Phong chăm chú nhìn Kỳ Tiếu Tiếu trên sân khấu — dưới ánh đèn rực rỡ, cô bé không chút sợ hãi, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm đều vô cùng hoàn mỹ. Trong đáy mắt anh thoáng hiện vẻ mờ mịt, rồi dần tối lại.
Cục cưng mà anh nâng như trứng thật sự quá xuất sắc, đến mức ai cũng phải trầm trồ. Nhưng chính vì con bé ngày càng chói sáng, anh lại càng muốn giấu con bé đi, để ánh sáng ấy chỉ nở rộ trong thế giới của riêng anh. Dù anh biết điều đó là sai... nhưng lại không kìm được thứ cảm xúc độc chiếm ấy đang cuồn cuộn dâng trào.