Nhưng cô rất ít khi cởi thắt lưng của đàn ông, bởi vì làm quá gấp nên có mãi vẫn chưa mở được: “Tự anh cỏi đi.”
Lục Hàn Đình nhìn cô, da thịt cô tinh tế trắng nõn, như đóa tường vi mới vừa nở rộ, cần cổ nhẫn nhụi, khung xương nhỏ nhắn, nhìn liền có thể kích thích ham muốn chinh phục và chà đạp của đàn ông.
Trong hốc mắt sâu thẳm nhiễm tia máu đỏ: “Nhóc tham ăn, gấp gáp như vậy, anh cho em ngay!”
*Xoát” một cái, anh dùng lực rút ra thắt lưng của mình.
Đêm khuya.
Thượng Quan Mật Nhi vẫn trốn trong phòng thay đồ, chờ: Lục Hàn Đình đi tắm xong sau đó ả sẽ thế thân Hạ Tịch Quán, nhưng chờ mãi, vẫn chẳng có ai đi ral Thượng Quan Mật Nhi chờ từ tối đến khuya, không biết đã máy giờ qua, Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán vẫn luôn ở trong phòng tắm, mãi chưa ra.
Thượng Quan Mật Nhi hận đến sắp phun máu, cách một cánh cửa phòng, người đàn ông ả yêu nhất đang cùng người phụ nữ khác đang mây mưa với nhau.
Trong lòng ả, Lục Hàn Đình là trời sinh vương giả, đế vương cường thế bá đạo, anh một thân cắm dục, cho dù ả có ỷ vào gương mặt tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, anh cũng chẳng có chút hứng thú nào với ả. Thượng Quan Mật Nhi thấy anh chính là bị lãnh đạm.
Thế nhưng ả sai rồi.
Quá sai.
Anh cũng thích giữa chuyện nam nữ, rất thích là đằng khác.
Lúc này bên ngoài truyền đến động tĩnh, Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán từ phòng tắm đi ra.
Bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn mê người của Lục Hàn Đình: “Quán Quán, em nghỉ ngơi một chút, anh đi tăm.”
Lục Hàn Đình lại tiền vào phòng tắm.
Rốt cục, tất cả cũng dừng lại, nên đến lúc ả ra sân rồi.
Tứ chi Thượng Quan Mật Nhi đều đã tê rần, máy tiếng đợi ở căn phòng kia như lăng trì, lòng của ả mỗi một giây đều bị vặn vẹo ghen ty và phẫn hận đến nỗi điên.