Vừa rồi rõ ràng anh ta đã biến mát, vậy mà bây giờ lại vô thanh vô tức trở về, Hạ Tịch Quán bị hù dọa không nhẹ, anh ta đi đường không lộ chút tiếng động nào
sao?
Lúc này Hạ Tịch Quán nhìn thấy trên tay anh ta còn
cầm thêm một thứ, là mì tôm.
Hộp mì đã mở nắp, bên trong đổ nước nóng, thơm
phưng phức.
Bụng Hạ Tịch Quán cũng tranh thủ kêu ọc ọc một
tiếng.
Trưa nay cô ăn rất ít, sau đó phải đi quét dọn vệ sinh,
bây giờ còn chưa ăn cơm tối, cho nên rất đói.
Hạ Tịch Quán nhìn người đàn ông đang đọc sách, là một cuốn sách thuốc, ngón tay anh ta thon dài trắng nõn hết sức xinh đẹp, người có đôi tay như này nếu
không phải đánh dương cầm thì chính là theo nghề y.
Chương 132: Em Sẽ Bảo Vệ Anh Anh ta có lai lịch như thế nào?
Hạ Tịch Quá không có hứng thú, thứ mà cô quan tâm
bây giò chính là… hộp mì kia.
Mì tôm ủ trong hộp mà anh ta cũng không vội ăn.
Hạ Tịch Quán đứng dậy: “Cái kia… làm phiền một chút, hộp mì này anh có ăn không, tôi còn chưa ăn cơm tối, có thể hay không…vmượn hộp mì này của
anh, ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh.”
Người đàn ông đó không ngắng đầu, mái tóc gợn sóng che khuất đôi mắt đen của anh ta, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tuấn tú lịch lãm tựa như nam chính
bước ra từ phim Hàn.
Anh ta chậm rãi mở miệng: “Lấy q
Thì ra anh ta biết nói chuyện.
Hạ Tịch Quán vô cùng cảm tạ ôm lấy hộp mì, sau đó quay về chỗ của mình định xử lý hộp mì luôn.
Chương 132: Em Sẽ Bảo Vệ Anh
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại du dương
Lục Hàn Đình cơ hồ là trong nháy mắt ôm chặt lấy cơ
thể mềm mại của cô vào lòng.
Hạ Tịch Quán đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cọ
Chương 132: Em Sẽ Bảo Vệ Anh xát lên ngực anh, giống như một con mèo nhỏ đang
làm nũng: “Lục tiên sinh, sao vừa nãy anh lại tắt điện thoại của em, có phải anh sợ em sẽ an ủi, sẽ thương
Truy cập truyen.one đọc full nhé. hại anh không?”
Hai người quen biết lâu như vậy, Lục Hàn Đình hiếm khi được hưởng thụ thời khắc cô chủ đông như này, đôi mắt trong suốt ngập nước của cô ngắng lên nhìn anh, Lục Hàn Đình khẽ mím môi lại: “Anh đã quên những điều vừa nói trong điện thoại rồi, em cũng quên Gia
Hạ Tịch Quán nhu thuận gật đầu: “Được, anh nói quên thì quên. Lục tiên sinh, lời tiếp theo em nói thì anh không được quên đâu đấy. Em không phải muốn an ủi anh, cũng không muốn thương hại anh. Em chỉ
muốn nói rằng sau này, em sẽ bảo vệ anh.”
Bàn tay rộng lớn của Lục Hàn Đình bóp vào chiếc eo
mềm mại của cô: “Bảo vệ anh, em ư?”
“Lục tiên sinh, anh đừng có xem thường em, bà nội, anh và em cũng là ba người, kể cả thiên tài y học em
cũng không sợ, nếu bọn họ dám bắt nạt anh thì em
nhất định sẽ bảo vệ cho anh.”
Truyen one xin giới thiệu tới bạn đọc nhiều truyện hay