Bàn tay của phú nhị đại cứng đờ giữa không trung, cuối cùng không dám tiền lên nửa bước, anh ta ngước
mắt lên chỉ thấy Có Dạ Cần đang bước tới gần.
Cố Dạ Cần mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng ở phía ngược sáng, dung nhan tuần mĩ như ngọc lờ mờ dưới ánh đen, nhìn không rõ cả người nhưng ánh mắt lạnh như băng rơi thẳng vào người phú nhị đại, đáy mắt u tối thâm sâu như mực, rét lạnh như vực sâu vạn
trượng.
Tên phú nhị đại chỉ cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng rụt tay lại: “Cố… Cố thiếu, anh hiểu lầm rồi. Tôi… tôi không dám có ý nghĩ gì với Diệp mỹ nhân cả, vừa nãy
chỉ là… chỉ là muốn nắm tay cô ấy mà thôi…”
Có Dạ Cần đi tới bên cạnh người Diệp Linh, hững hờ mở miệng nói: “Cái tay nào của cậu muốn nắm tay cô
ấy thì tự phế nó đi.”
Thoáng cái sắc mặt tên phú nhị đại liền trắng bệch,
không nói tới Lục Hàn Đình thần bí thâm trầm thì thế
Chương 146: Sự Nhân Từ Lớn Nhất gia trâm anh tài phiệt chân chính ở Hải Thành này
chính là Cố gia, đến thế hệ của Cố Dạ Cần làm thiếu chủ, tác phong của anh mạnh mẽ tàn bạo khiến cho
mọi người đều sinh lòng sợ hãi.
“Các anh cứ từ từ chơi, tôi đi trước.” Diệp Linh không
có hứng thú cho nên xoay người rời đỉ.
Cố Dạ Cần nhìn bóng lưng Diệp Linh rời đi, vội vàng chạy theo, lúc sắp đi anh nhẹ nhàng nói: “Tự mình động thủ đi, nếu để tôi phái người tới động thì tôi sẽ cho cậu biết phế một tay của cậu đã là sự nhân từ lớn
nhất của tôi rồi.”
Rất nhanh, phía sau liền truyền tới tiếng kêu thảm
thiết của phú nhị đại tự phế đi cánh tay phải của mình.
Diệp Linh vừa đi tới chỗ rẽ thì cổ tay bị kéo lại về sau: “Linh Linh.”