Nghiêm Kiên không biết mình có đúng hay không, xét cho cùng, giám đốc của anh là người không gì không thắng trong giới kinh doanh, anh mạnh mẽ đến mức khiến trời đất đảo lộn. Song, kể từ khi gặp phu nhân, giám đốc trong lúc lơ đãng luôn tỏ ra một chút thận trọng, công việc của phu nhân cần không gian tự do, giám đốc sẽ tự mình giữ im lặng, phu nhân nói chuyện này không được, giám đốc sẽ tự thu lại khí thế sắc bén lạnh lùng, khiến mình trở nên nghe lời một chút. Giám đốc luôn cố gắng đối tối với phu nhân, mang theo vài phần lấy lòng khiêm tốn, biến thành dáng vẻ
cô thích, sát lại gần cô hơn một chút.
Lúc này Lục Hàn Đình mới thu lại điện thoại, anh nâng mắt nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp từ tính: “Cô ấy rất ngoan, nếu về sẽ tự nhiên mà về, tôi gọi điện trái lại giống như tra khảo, tôi không muốn giữ cô ấy quá chặt, nghe nói người đàn ông
kiểu vậy sẽ khiến người ta rất ghét.”
Nghiêm Kiên đưa cà phê qua: “Giám đốc, sao anh lại
nghĩ như vậy? Gữa vợ chồng dò hỏi nhau rất bình
thường, ghen tuông cũng bình thường, còn thích suy
nghĩ miên man, hôm nay ảnh bị tung lên Weibo… tôi thấy phu nhân túm lấy nhị thiếu, nếu giám đốc muốn
có thể hỏi cô ấy mà.” Ò, vậy à?
Lục Hàn Đình biết bản thân bây giờ mình muốn gọi lại cho cô, tốt nhất là nên ngay lập tức, anh cũng muốn cô giải thích lý do tại sao cô lại kéo Lục Tử Tiễn, cô
biết rõ anh sẽ để ý. Tuy nhiên, anh đã không làm điều đó.
Anh giống như không sao im lặng ngồi ở đây, kết thúc cuộc họp, lời nói của Lục Nhân Nahan văng vắng bên tai muốn anh buông tay, để anh có thể thành đoàn cho đôi nam tài gái sắc thực sự gặp nhau ở Đề Đô hai năm trước, rõ ràng ngọn lửa trong lồng đã bùng lên
dữ dội, ghen tuông, để tâm, nghi ngờ, u ám bạo lực…
Nhưng anh không hè biểu hiện ra ngoài, anh cố nén mây phun gió nổi trong lòng, cố gắng làm cho mình
trông như… một người bình thường.
Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng, cuối cùng thấp
giọng nói: “Cô ấy vẫn khiến tôi tin tưởng cô ấy, tôi đang cố gắng, nên tôi tin tưởng cô ấy không có vấn đề
gì.
Cuộc họp tài vụ được tổ chức trong văn phòng giám đốc. Lục Hàn Đình hút xong hai điếu thuốc rồi ngồi vào ghế chính, giám đốc tài chính đưa báo cáo. Lục Hàn Đình nhanh chóng nhìn xuống, sau đó anh cong ngón tay gõ lên bàn làm việc “cạch cạch” vài lần, lên
tiếng sắc bén: “Đây là thứ ông làm được?”
Sắc mặt giám đốc tài vụ nghẹn khuất, giám đốc đại nhân chỉ cho ông ta mười phút, ông có thể sửa lại thứ
này cũng không phải chuyện dễ.
Lục Hàn Đình giơ tay ném một tờ báo cáo lên không trung, tờ giấy bay lượn: “Làm lại lần nữa, cho đến khi
nào làm được vừa ý tôi!”
Giọng nói rơi xuống, toàn bộ văn phòng giám đốc lâm
vào cảnh tượng quỷ dị, tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn bộ dáng âm u của người đàn ông
ngồi chủ vị kia.
Đúng lúc này “cạch” một tiếng, cánh cửa phòng nghỉ trong phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vươn ra bám vào tường, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay lặng lẽ lộ ra, mặt giấu sau khung cửa, dù không thấy rõ nhưng đôi mắt trong veo sáng rực ấy hướng thẳng đến bàn họp
ở đây.
Mọi người đổ dồn ánh mắt, trời ơi, ai đây, vậy mà lại
xuất hiện trong phòng nghỉ riêng của giám đốc?
Nghe thấy động tĩnh, Lục Hàn Đình quay đầu lại, ngay lập tức đụng phải đôi mắt linh khí bức người lại mang theo vài phần dò xét mềm yếu sợ sệt của Hạ Tịch