trên khuôn mặt tuấn tú đó không lộ ra cảm xúc gì, còn
sắc mặt của Lục Nhân Nhân rất, biểu cảm cứng đờ.
Viện trưởng Lý Văn Thanh hoàn toàn đóng vai quần chúng ăn dưa, ông còn ha hả vài tiếng: “Lục tổng, tôi nhiều chuyện xíu, Quán Quán giờ còn nhỏ, là thời điểm để có gắng trong công việc, đứa nhỏ thì có thể
đợi từ từ rồi hãy sinh, không cần phải sốt ruột.”
Lục Hàn Đình đưa tay sờ đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán: “Ừ, bây giờ cô ấy vẫn là đứa nhỏ, cần người cưng
chiều, chuyện con cái hai năm nữa rồi tính.”
Viện trưởng Lý Văn Thanh được Lục Hàn Đình đồng tình mà võ tay: “Quán Quán, Tử Tiễn, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, Lệ lão phu nhân nơi đó phải giành giật từng giây, chúng ta vào bàn phương án giải phẫu thôi.”
Viện trưởng Lý Văn Thanh mở cửa phòng thương vụ, Lục Tử Tiễn bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán đo đỏ nhìn Lục Hàn Đình: “Anh phải về công ty à?””
Lục Hàn Đình rũ mắt xuống, hỏi: “Có muốn anh về không?”
Hạ Tịch Quán lắc đầu, giống như một cô gái nhỏ bám người: “Công việc quan trọng hay em quan trọng, anh không thể bảo thư ký Nghiêm đưa tài liệu đến đây phê
duyệt sao? Em muốn anh ở cùng em.”
Trong mắt Lục Hàn Đình tràn ra ý cưng chiều: “Được.”
Hạ Tịch Quán lúc này mới hài lòng vẫy vẫy tay đi vào phòng
Cửa phòng đóng lại, Lục Hàn Đình và Lục Nhân Nhân đứng bên ngoài, đôi mắt hẹp sâu của Lục Hàn Đình
khẽ liếc nhìn Lục Nhân Nhân rồi rời đi.
Lục Nhân Nhân chết lặng tại chỗ.
Hai tiếng sau, ba người đã định được kế hoạch phẫu thuật cho Lệ lão phu nhân, Hạ Tịch Quán mở cửa phòng, nhưng không thấy bóng dáng Lục Hàn Đình đâu.
Lúc này, Lục Nhân Nhân đi tới: “Tịch Quán, lại đây,
bác có chuyện muốn nói với cháu.”
“Bác, bác muốn nói gì vậy ạ?” Hạ Tịch Quán hỏi.
“Tịch Quán, bác biết cháu đã kết hôn với Hàn Đình, nhưng bác không nghĩ rằng cháu hiểu Hàn Đình, về quá khứ của Hàn Đình, cháu cũng không biết nó tột
cùng là người như thế nào.”
Hạ Tịch Quán nhớ lại cách đây không lâu, ở trong phòng tắm Lục tiên sinh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hôn lên, chất giọng khàn đặc nỉ non với cô, mặc kệ Lục Nhân Nhân có nói gì với cô thì cô cũng đừng nghe.
Hóa ra Lục tiên sinh đã sớm đoán được người bác Lục Nhân Nhân này sẽ lấy quá khứ đau khổ nhất của
anh ra đề kể lễ.
Con ngươi sáng ngời của Hạ Tịch Quán rơi vào trên
mặt Lục Nhân Nhân: “Vậy nên, bây giờ bác muốn kể
hết cho cháu nghe về quá khứ của Lục tiên sinh sao?”
“Đúng vậy Tịch Quán, bác kể cháu nghe, Hàn Đình nó có bệnh, nó…”
Lời nói của Lục Nhân Nhân đột ngột kết thúc, bởi vì phía trước cps một bóng người cao lớn anh tuần xông