Hạ Tịch Quán đêm qua đã khóc rất lâu, hốc mắt sưng tấy, mặc dù cô đã chườm khăn nóng trước đó nhưng
vẫn sưng.
“Bà ơi, không sao đâu, tối hôm qua cháu thức khuya viết luận văn, do không nghỉ ngơi tốt thôi ạ.” Hạ Tịch Quán ân cần nắm lấy cánh tay Lục lão phu nhân,
nũng nịu nói.
“Dù có viết luận văn gì thì cũng đừng thức đêm chứ, có thể để đó ban ngày rồi viết mà cháu, sau này không được thức khuya nữa, hại cho sức khỏe lắm, mẹ Ngô, hấp trứng cho Quán Quán lăn mắt.” Lục lão
phu nhân thương yêu trách mắng.
Hạ Tích Loan không muốn bà nội biết chuyện giữa cô và Lục tiên sinh, cho dù tối hôm qua anh không cảnh
báo cô, cô cũng sẽ không nói ra.
Meo meo…
Đúng lúc này Tiểu Viên Viên chạy tới.
Hạ Tịch Quán cúi người ôm Tiểu Viên Viên vào lòng, vuốt ve lớp lông mềm mại trên người nó, đây vẫn là món quà Lục tiên sinh tặng cô khi anh đi công tác nước ngoài, không ngờ thời điểm hiện tại lại thay đổi rồi, mọi yêu thương cưng chiều của anh dành cho cô
nay đã hóa chán ghét cùng bạc tình.
“Mà này, Quán Quán, sao Hàn Đình vẫn chưa dậy, nó
hiếm khi dậy muộn như vậy?” Lục lão phu nhân hỏi.
Anh vẫn chưa dậy à?
Bất kể quan hệ giữa hai người như thế nào, Hạ Tịch Quán vẫn rất lo lắng cho tình trạng của anh, không
biết tối qua anh có ngủ được không?
“Bà nội, để cháu đi xem Lục tiên sinh thế nào.”
Hạ Tịch Quán bề Tiểu Viên Viên lên lầu đi vào phòng
làm việc, cô giơ tay gõ cửa phòng làm việc “cốc cóc”.
Lục Hàn Đình vẫn chưa tỉnh lại, thuốc ngủ tối hôm qua uống có hơi mạnh, nhưng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh
liền nhanh chóng mở mắt tỉnh dậy.
Tối hôm qua ngủ trên ghế sô pha, khi ngồi dậy anh cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, không cần soi gương anh cũng biết mình bây giờ tồi tệ đến mức nào.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó cửa được mở ra, dáng người mảnh mai của Hạ Tịch Quán xuất hiện bên cửa, đôi mắt sáng long lanh ánh nước nhìn anh.