Bởi vì một phút trước, con mèo này còn đang ngủ say sưa trong khung hình của tôi.
Tôi còn chưa kịp giải thích.
Ông chủ vỗ vỗ m.ô.n.g mèo: "Ngoan, đi tìm mẹ đi con."
... Chết quách cho xong.
1
Việc tôi ở chung với ông chủ Lương Mục Bạch hoàn toàn là một sự cố.
Tôi vốn chỉ là một trợ lý thực tập vừa được nhận chính thức vào bộ phận dự án của công ty anh, thậm chí còn không xứng để anh nhớ tên.
Nhưng, tôi còn có một nghề tay trái.
Đến tận nhà cho mèo ăn, nói chuyên nghiệp hơn thì là người chăm sóc thú cưng.
Đó là một ngày cuối tuần bình thường như bao ngày.
Tôi nhận việc trên ứng dụng, xách hộp dụng cụ đến nhà khách hàng, vừa tắm xong cho mèo cưng thì nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng.
Tôi quay lại, mặt đối mặt với Lương Mục Bạch vừa đi công tác về.
Khoảnh khắc ấy, nói tôi hóa đá toàn thân cũng không ngoa.
Tôi nằm mơ cũng không ngờ, việc làm thêm cho mèo ăn lại dẫn tôi đến tận nhà ông chủ!
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, lẩm bẩm trong đầu rằng anh không thể nào biết tôi, càng không thể nhớ ra tôi, cúi đầu giả vờ bận rộn sấy lông cho mèo cưng.
Khi máy sấy tóc ngừng hẳn, Lương Mục Bạch đi đến bên cạnh tôi.
Anh đã thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, đứng ngược chiều ánh sáng, từ góc độ của tôi nhìn, dáng người anh được ánh sáng phác họa đẹp trai đến mức không thể tả!
Nhưng lúc này tôi không xứng để mà mê trai.
Tôi vội nghiêng đầu, dùng tóc che mặt, không để anh nhìn rõ.
Anh chỉ hỏi: "Mấy lần trước cũng là cô?"
Tôi im lặng gật đầu.
Gật đầu xong còn thầm hận bản thân, đến tận mấy lần rồi mà không nhận ra đây là nhà của ông chủ!
"Làm tốt lắm." Anh ngắn gọn đánh giá, rồi đưa ra lời mời: "Có muốn hợp tác lâu dài không?"
"Hả?"
"Con mèo này hơi khó chăm, nếu không phải..."
Anh dừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Thôi bỏ đi. Nói đơn giản là, tôi cần một người giúp tôi chăm sóc nó lâu dài, tốt nhất là ở lại đây, lương bao nhiêu tùy cô ra giá, cô có đồng ý không?"
Tôi ngơ ngác: "... Người giúp việc ở nhà?"
Anh bật cười khe khẽ: "Cô cứ hiểu như vậy cũng được."
Tôi nhỏ giọng, ngập ngừng: "Nhưng tôi còn có công việc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tôi biết cô có công việc," anh thản nhiên nói, "Cô không phải là trợ lý của Từ Thanh Phong ở phòng dự án sao?"
"Tôi nhớ cô, Dư Sanh."
!
Tôi giật b.ắ.n cả mình.
Việc anh gọi chính xác tên tôi có sức chấn động như sao Hỏa va vào Trái Đất, khiến cả người tôi tê rần.
Dưa Hấu
Anh lại nói: "Ban ngày cứ đi làm ở công ty, buổi tối ở đây giúp tôi chăm sóc nó, cũng không làm lỡ việc của cô."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Tôi vẫn đang tìm cớ.
Lương Mục Bạch đột nhiên đầy ẩn ý nhắc: "Tôi nhớ không nhầm thì công ty có quy định rõ ràng là không cho phép nhân viên làm thêm bên ngoài đúng không?"
!
Tôi lại tỉnh táo hơn.
Làm thêm sợ chạm mặt ông chủ, chẳng qua cũng là sợ mất đi công việc quý giá vừa mới được nhận chính thức không lâu này.
Anh như uy hiếp, như dụ dỗ: "Cô ở lại chăm sóc, tôi sẽ bỏ qua chuyện này."
...
Tôi hết cách, chỉ còn biết gật đầu.
Cứ như vậy, tôi và Lương Mục Bạch bắt đầu sống chung.
Hay nói đúng hơn, là sống chung với con mèo của anh.
2
Con mèo của anh tên là Lật Tử.
Theo như Lương Mục Bạch nói, Lật Tử rất kiêu, không thích để ý đến người khác, ban đêm hay kêu, hơn nữa còn thích cào người.
Lời đến cuối câu, âm điệu đặc biệt nặng nề.
Xem ra ân oán rất sâu sắc.
Tôi bất giác bật cười.
Dù sao chuyện này khiến tôi nhớ đến một giai thoại thú vị thời thực tập.
Có một thời gian, cổ và cánh tay Lương Mục Bạch luôn có những vết cào mờ ám.
Với thân phận của anh, ngày thường lại luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc cấm dục, hiếm lắm mới có chút tin đồn tình ái, cả đám người sau lưng bàn tán xôn xao.
Người thì đoán là bạn gái Lương Mục Bạch đang tuyên bố chủ quyền, bảo đám "oanh oanh yến yến" trong công ty tránh xa anh ra; người thì phục sát đất tinh lực dồi dào của Lương Mục Bạch, đêm đêm ca hát, ngày ngày vẫn tăng ca đến tận mười hai giờ khuya...
Trong lúc nhất thời, chuyện bát quái lan tràn khắp công ty, ai nấy đều có chuyện để nói.
Ai ngờ đâu lại là do mèo cào.
Tôi còn đang cố nhịn cười, Lương Mục Bạch đã lên tiếng: "Tối nay tôi có một cuộc họp trực tuyến, cô phụ trách trông nom nó cho tốt."
Tôi im lặng gật đầu, nhận lấy nhiệm vụ thiêng liêng này.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không dễ xảy ra sơ suất.