Tôi nhìn Lật Tử đang chơi đùa vô tư lự bên chân, không nhịn được cốc một cái vào đầu nó, bực bội nói: "Tối nay đừng hòng ngủ cùng tôi!"
Tắm xong, tôi đưa Lật Tử về phòng ngủ còn lớn hơn cả phòng tôi.
Vừa mở cửa ra, đã chạm mặt Lương Mục Bạch vừa hay cũng ra ngoài rót nước.
Hiển nhiên anh cũng vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt. Vài giọt nước theo đường nét tinh xảo trên khuôn mặt anh rơi xuống, thấm vào cổ áo, phác họa những đường cơ bắp hoàn mỹ trên lồng ngực.
Tôi mím môi, có chút lúng túng.
Hình như anh cũng vậy, hết uống lại uống một cốc nước, chỉ vài giây đã gần cạn đáy.
Tôi chợt nhớ ra, tối nay tuy rằng sự cố xảy ra ở công việc chính, nhưng công việc phụ của tôi cũng chưa làm tốt.
Tôi vội nói: "Xin lỗi Lương tổng, tối nay tôi đã không trông coi Lật Tử cẩn thận!"
Lương Mục Bạch rõ ràng ngẩn người.
Rồi nói: "Không sao, tôi cũng có trách nhiệm."
Như sợ tôi hiểu lầm, anh lại giải thích: "Bình thường gọi quen miệng thôi, cô đừng để ý."
Anh nói hẳn là câu "Ngoan, đi tìm mẹ đi".
Tôi lắc đầu nói: "Không đâu."
Lý do Lương Mục Bạch gọi tôi là mẹ của Lật Tử hoàn toàn là vì một câu nói của chuyên gia tâm lý thú cưng hôm ký hợp đồng.
Hôm ký hợp đồng, ngoài tôi, Lương Mục Bạch, luật sư, còn có một chuyên gia tâm lý thú cưng ở đó.
Cô ấy phụ trách đánh giá tình trạng tâm lý của Lật Tử.
Nói một cách đơn giản, Lương Mục Bạch muốn sửa những thói quen xấu của Lật Tử, không sủa bậy, không cào người, biến thành một con mèo ngoan ngoãn đáng yêu.
Thế là gánh nặng này đổ lên đầu tôi.
Nhưng đây cũng không phải là làm không công, tiền thưởng đặc biệt hậu hĩnh.
Chuyên gia tâm lý cũng rất đáng tin cậy, còn bày cho tôi chiêu: "Mèo con lâu dài thiếu sự quan tâm, ở trong môi trường thiếu cảm giác an toàn, quả thật sẽ gây ra một số vấn đề về tính cách, nhưng điều này cũng dễ giải quyết, hãy cho nó sự quan tâm như tình mẫu tử, tôi tin rằng sớm muộn gì nó cũng hiểu được tấm lòng của cô và Lương tổng."
Tôi đoán ngày hôm đó Lương Mục Bạch chỉ nghe thấy hai chữ "mẫu tử".
Bởi vì từ đó trở đi, anh đã nhận tôi là mẹ của Lật Tử.
Mỗi khi Lật Tử vô tình quấy rầy công việc của anh, anh đều vỗ vỗ m.ô.n.g Lật Tử, nói một câu "Ngoan, đi tìm mẹ đi con".
Điều duy nhất đáng mừng là Lương Mục Bạch vẫn chưa tự nhận mình là bố của Lật Tử.
Nếu không thì quan hệ trong nhà này thật sự loạn mất.
4
Ngày hôm sau cuộc họp video.
Sáng sớm, tôi đã bị sư phụ Từ Thanh Phong gọi đến văn phòng hỏi chuyện.
Thầy ấy hiếm khi câu nệ, ngập ngừng mở miệng: "Tối qua, con mèo kia... Cô và Lương tổng, hai người..."
Tôi vội ngắt lời, cười gượng gạo: "Tôi cũng không ngờ mèo của tôi và mèo của Lương tổng lại giống nhau đến thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thật sự không phải cùng một con à?"
Thầy ấy cũng cười gượng một tiếng: "Mấy người cứ hỏi tôi dồn dập, nói cảm giác nhận vợ của Lương tổng làm đồ đệ thế nào."
Tôi im lặng đáp: "Không phải mà, Lương tổng cũng bảo chỉ là trông giống thôi."
"Vậy thì tốt." Thầy ấy thở dài một tiếng.
Chốc lát sau, thầy ấy lại nghi thần nghi quỷ: "Cô dùng tình thầy trò của chúng ta ra đảm bảo, thành thật nói cho tôi biết, cô và Lương tổng thật sự không có gì chứ?"
Tôi cũng thành thật trả lời: "Tôi và anh ta thật sự không có gì."
Thầy ấy vẫn bán tín bán nghi, tôi dứt khoát nói: "Sư phụ cũng giúp đồ đệ làm sáng tỏ đi, cái mũ vợ Lương tổng này to quá, tôi đội không nổi."
Cuối cùng thầy ấy gật đầu.
Tôi nhẹ nhõm bước ra khỏi văn phòng.
Gió êm sóng lặng cho đến khi tan làm.
5
Trên tàu điện ngầm, tôi nhận được tin nhắn của chị họ.
"Sao dạo này không thấy em nhận đơn?"
Dưa Hấu
Chị họ tôi là người sáng lập ra nền tảng Sủng Thác.
Khi áp lực, tôi thích vuốt mèo, tiếc là nhà không cho nuôi, nên chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi nhận một hai đơn trên ứng dụng.
Nhờ đánh giá tốt, dần dần có vài khách quen còn điểm tên muốn tôi đến tận nhà.
Lương tổng từng là một khách quen của tôi.
Tin nhắn của chị lại đến: "Chị Vương kia vì đổi người mà đã khiếu nại một đơn rồi."
Tôi giật mình: "Sao chị ấy biết đổi người?!"
Chị trả lời: "Ngốc à, nhà người ta có camera giám sát!"
Tôi chợt hiểu ra.
Đồng thời trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ khác.
Tôi nhớ, nhà Lương Mục Bạch cũng có camera giám sát.
Vậy rốt cuộc anh có thấy những lần trước đến đều là tôi không?
Nếu anh thấy và biết là tôi, còn cố ý điểm tên muốn tôi đến cho mèo ăn, thì động cơ này có chút đáng ngờ đấy chứ?
Anh định chờ tóm được điểm yếu của tôi, để tôi làm bảo mẫu dài hạn ở nhà cho anh chắc?
Tin nhắn của chị họ vẫn liên tiếp gửi đến.
Tôi dứt khoát kể chuyện này với chị, còn nhờ chị phân tích: "Chị nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Chị họ tức giận nói: "Bảo em ngốc, em đúng là ngốc thật, ông chủ em rõ ràng là để ý em rồi!"