Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 6



Anh vẫn còn ngượng ngùng, nhưng phong thái Lương tổng ngày thường đã dần trở lại, anh hỏi tôi: "... Sao giờ này lại về?"

 

"Hơi nhớ nó." Tôi chỉ vào con mèo sau lưng anh.

 

Anh né sang một bên, Lật Tử lập tức chạy về phía tôi.

 

Nó dụi vào chân tôi, như một món đồ trang trí chân vậy, đi đâu theo đó, thỉnh thoảng còn ngước khuôn mặt ngây thơ lên nhìn tôi.

 

Tôi bế mèo lên, vừa vuốt ve vừa cố gắng xoa dịu dư chấn từ mấy tiếng "ba" kia.

 

Lương Mục Bạch tự nhận là ba của Lật Tử, chuyện này còn sốc hơn cả việc Lương Mục Bạch mặc váy dự cuộc họp hội đồng quản trị.

 

Thật kinh khủng!

 

Lương Mục Bạch không biết đã trốn đi đâu để tiêu hóa sự xấu hổ, còn tôi thì vùi đầu vào mèo để giải tỏa căng thẳng.

 

Trong đầu óc hỗn độn, chỉ có một ý niệm ngày càng rõ ràng: Lương Mục Bạch, chẳng lẽ anh thật sự để ý đến mình?

 

Liên tiếp hết lần này đến lần khác hiểu lầm, một lần có thể nói là trùng hợp, lần nào cũng như vậy, thì có hơi quá rồi.

 

Tôi đem chuyện này ra bàn với chị họ, chị mắng tôi không có đầu óc, rồi vỗ tay nói: "Chuyện này đơn giản thôi, cứ thử là biết ngay."

 

"Thử thế nào?"

 

Chị họ ghé vào tai tôi lải nhải một hồi, cuối cùng tôi gật đầu, rất tán thành.

 

Chiều thứ hai, gần tan làm, tôi nhắn tin cho Lương Mục Bạch theo kế hoạch.

 

Tôi: "Lương tổng, tối nay tôi có việc, phải về muộn."

 

Lương Mục Bạch: "Chuyện gì?"

 

Tôi: "Mẹ tôi bảo đi xem mắt." Thật ra là đi ăn cơm với chị họ.

 

Anh sảng khoái đáp ứng: "Được, mèo cứ để một mình tôi chăm sóc."

 

Trên bàn ăn, chị họ chỉ vào câu cuối cùng của Lương Mục Bạch mà phân tích: "Đây là đang khoe kỹ năng 'trà xanh' đấy."

 

"Hả?"

 

Chị cố tình làm bộ làm tịch: "Được, em cứ đi xem mắt đi, mèo á, tôi một mình chăm sóc được, tôi một mình có thể."

 

...

 

"Chín phần mười." Chị khẳng định.

 

Đây là tỷ lệ chị ước tính Lương Mục Bạch thích tôi.

 

Và tỷ lệ này, sau khi Lương Mục Bạch thỉnh thoảng gửi video mèo trong lúc ăn cơm, dần dần tăng lên thành mười phần mười.

 

Ăn cơm xong, chị họ vỗ vai tôi, trịnh trọng nói: "Ban đầu chị còn ủng hộ hai người ở bên nhau, nhưng thủ đoạn của anh chàng này hơi bị cao tay, chị sợ em bị hắn ăn đến không còn mẩu xương."

 

"…Không đến mức thế chứ?"

 

Chị nghiêm túc gật đầu: "Đến chứ."

 

Tôi lại nói: "Nhưng em có muốn ở bên anh ta đâu."

 

Chị im lặng một lúc, giơ ngón cái lên với tôi: "Được đấy, loại như em cũng có thể chơi c.h.ế.t hắn, chị ủng hộ em."

 



 

Lương Mục Bạch nói muốn đến đón tôi, chị họ thấy vậy liền chuồn trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chiếc Maybach đen của anh từ từ dừng trước mặt tôi.

 

Lương Mục Bạch xuống xe đón tôi, còn liếc nhìn xung quanh tôi một cách đầy ẩn ý.

 

Tôi hỏi anh: "…Sao thế?"

 

Anh nói: "Đối tượng xem mắt của em đâu?"

 

"À, người ấy có chút việc gấp, về trước rồi."

 

Anh gật đầu, không do dự nữa, nhanh nhẹn đón tôi lên xe.

 

Lúc này tôi mới phát hiện Lương Mục Bạch còn cố ý trang điểm.

 

Anh mặc áo sơ mi và quần tây đặt may riêng, đi giày da, đầu còn vuốt keo, chiếc đồng hồ trị giá cả một căn nhà trên cổ tay anh lấp lánh.

 

Với bộ dạng này, dù có đi thảm đỏ cũng chẳng ai dám ý kiến nửa lời.

 

Tôi thầm nghĩ, rốt cuộc là anh vừa rời khỏi buổi tiệc nào, hay cố tình ăn mặc thế này để gặp "tình địch"?

 

Lương Mục Bạch hờ hững hỏi tôi: "Xem mắt thế nào, thuận lợi không?"

 

Tôi dò xét theo kế hoạch định sẵn: "Thuận lợi."

 

"Anh ấy tốt lắm, mọi mặt đều ổn, rất hoạt ngôn, lại chu đáo, biết quan tâm người khác..."

 

Trong ánh mắt thận trọng của Lương Mục Bạch, tôi nói thêm mấy chữ cuối: "Tôi rất thích."

 

Đầu ngón tay anh nắm vô lăng chợt trắng bệch.

 

Tôi chợt nhận ra, nếu không muốn dây dưa gì với Lương Mục Bạch, tôi không nên thăm dò như vậy.

 

Cách tốt nhất là lặng lẽ rời đi.

 

Tiếc rằng lời đã nói ra, kiếm đã tuốt khỏi vỏ, Lương Mục Bạch cũng từ từ tấp xe vào lề.

 

Anh im lặng một lát rồi hỏi: "Vậy con mèo thì sao?"

 

"Cái gì?"

 

"Em yêu đương, vậy mèo thì sao?"

 

Tôi lẩm bẩm: "... Liên quan gì đến mèo?"

 

"Vậy coi như không có mèo." Anh tiếp lời, "Vậy tôi thì sao?"

 

Trong mớ cảm xúc hỗn độn của tôi, anh đã nói: "Tôi thích em."

 

Ánh sáng trong xe lờ mờ, nhưng mắt anh rất sáng, ánh mắt ẩn nhẫn mà quật cường: "Em yêu đương, vậy tôi thích em phải làm sao?"

 

8

 

Đoán mò là một chuyện.

 

Đoán mò được chứng thực lại là chuyện khác.

 

Trong đầu tôi chỉ còn lại sự hối hận.

 

Không nên thăm dò, càng không nên tò mò, biết Lương Mục Bạch thích tôi, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Dưa Hấu

 

Tôi cười gượng gạo để xoa dịu bầu không khí: "Không có ý định yêu đương gì hết."