24.
Bên ngoài Hoàng Cung, xe ngựa kéo hành lý của ta.
Tân đế thoả đáng chu đáo, biết đường tới Đạo Tắc Sơn xa xôi, đã cho ta một đội nhân mã hộ tống cùng với thị nữ hầu hạ.
Ta bước lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Tam Hoàng tử đang ngồi.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Hắn nói muốn tiễn ta một đoạn đường.
Hắn đưa ta đi rất xa, sau đó lại khăng khăng để lại Tề An cho ta.
Hắn nói: “Lần này đi núi cao đường xa, có Tề An đi cùng, ta mới yên tâm một chút.”
Ta không từ chối được, đành phải để Tề An theo.
Đi đường nửa tháng mới đến Đạo Tắc Sơn.
Sau khi dàn xếp xong mọi việc đã là hơn nửa năm sau.
Trong nửa năm này, thư từ kinh thành nhận hết phong này đến phong khác, đều từ phủ Trấn Bắc Vương.
Những lá thư đó, ta chưa bao giờ mở ra, để nguyên phong thư mà đốt đi.
Ta biết, hành động của ta đều dưới mí mắt của Tề An.
Ta không ngại, thậm chí còn hy vọng, hắn có thể nhìn thấy tất cả, sau đó báo cáo tất cả cho chủ tử của hắn.
Ta không rõ là hắn có làm như vậy không, bởi vì những phong thư đó vẫn được gửi đến hết phong này đến phong khác, chưa bao giờ gián đoạn.
Sau đó, ta đưa cho Tề An một phong thư, bảo hắn mang về cho Trấn Bắc Vương.
Ta không xác định hắn có hay không làm như vậy, bởi vì, những cái đó tin vẫn như
Hắn vô cùng kích động, quỳ một gối xuống đất, cao giọng bảo đảm: “Thuộc hạ nhất định đưa tới!”
Câu này nói vô cùng dõng dạc hùng hồn.
Ta im lặng một lát, sau đó mới nói với hắn: “Chủ tử của ngươi sau khi xem xong thư, cho dù hỏi cái gì ngươi cũng trả lời cho hắn, nay trả lại Tề An, đừng có phái người tới giám thị.”
Tề An bỗng nhiên sửng sốt, trong mắt đầy cảm xúc, giống như ngọn lửa bị rót nước, xám xịt mà tắt ngấm.
Hắn rũ đầu xuống, đáp: “Vâng!”
Tề An giục ngựa đi rồi.
Lá thư gửi cho hắn kia, bên trong là giấy trắng.
Trấn Bắc Vương là người thông minh, nhất định sẽ biết ta chưa từng trả lời thư, đó chính là đáp án của ta.
Hắn không nên viết thư tới nữa.
Ta nhìn bóng dáng của Tề An đi xa dần, cũng nhỏ dần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-24.html.]
Mùa đông sắp tới rồi.
Đạo Tắc Sơn chắc là sắp có tuyết rơi.
Gió thổi trên mặt, lạnh như băng.
Ta bỗng nhiên nhớ tới cảm giác ấm nóng, trái tim tự nhiên cảm thấy run rẩy một chút.
Trận tuyết này không biết khi nào thì rơi.
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm, tuyết ở Kinh Thành còn tới sớm hơn là Đạo Tắc Sơn.
Không biết khi Tề An đưa thư tới tay hắn, là trước khi tuyết rơi, hay là sau ngày tuyết rơi.
Hy vọng là sau ngày tuyết rơi đi.
Bởi vì trước khi có tuyết, kinh thành luôn luôn có gió thổi.
Những cơn gió đó nỉ non thổn thức, nghe vào trong tai giống như có tiếng ai đó đang khóc.
Nghe không hay, khiến người tan nát cõi lòng…
(Hết chính văn)
_______
LND: Đọc đến đây, có ai tan nát cõi lòng không?
Có ai muốn để lại vài lời nhận xét hay không?
Mình thì có.
Đọc xong phần chính văn này, mình đã bàn luận với một bạn, bạn ấy nói kết này cụt và buồn. Mình thì thấy buồn thôi, chứ không thấy cụt, Có ý nghĩa nhưng lại buồn quá, tan nát cõi lòng. :)
Đối với mình, truyện này ai cũng đáng tôn trọng như nhau (Dĩ nhiên là trừ những kẻ cùng hung cực ác).
Mẹ của nữ chính thì sống vì con cả đời, đến khi c.h.ế.t vẫn chọn cách c.h.ế.t để mưu cầu cho con một con đường sống.
Tề Quý Phi thì mặt lạnh tim mềm, tuy ngoài mặt ra vẻ ta không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm hết mực (chỉ là không có tình cảm của mẹ con đẻ cộng với sự đề phòng, sợ ảnh hưởng đến con trai mình yêu thương)
Hoàng Hậu thì chỉ có một lần duy nhất đưa ra âm mưu gây khó dễ cho nữ chính, sau đó lại thu tay. Nhưng mình hiểu cho Hoàng Hậu lúc đó.
Thật ra Hoàng Hậu đã nói, yêu Hoàng Đế, yêu một người mực thước minh quân, nhưng ghét mẹ của nữ chính vì đã khiến cho Hoàng Đế trở thành một kẻ tầm thường, ghét nhưng vẫn đối xử không tệ (mặc dù như bà nói, đó là tư tâm, nhưng tư tâm của phụ nữ như vậy, cũng là đáng phục.)
Khi thấy Hoàng Đế nói với nữ chính là nữ chính giống mẹ, Hoàng Hậu mới có tâm hại nữ chính, không phải xuất phát từ sự ghen tị, mà là từ sự sợ hãi, sợ hãi Hoàng Đế sẽ vì nhung nhớ người cũ mà làm thêm chuyện thất đức nào đó, mới muốn trừ khử.
Nhưng cuối cùng vẫn không làm được, mặc dù nếu cố tình hại thì sẽ thành, còn ném đá giấu tay, còn không bị lấy dính bẩn thỉu, nhưng sự cao ngạo của nàng không cho phép nàng làm như vậy. Mình rất phục.
Khi đánh trống kêu oan, Hoàng Hậu cũng phải suy nghĩ rất nhiều, và phải rất can đảm mới làm được điều đó, nàng có thể cứ thế mà mặc kệ mọi thứ, không làm gì thì nàng vẫn là Hoàng Hậu, sau này vẫn là Thái Hậu, sẽ không có ai làm ảnh hưởng đến địa vị của nàng.
Nói chung là nhân vật lớn trong này là Hoàng Hậu, mình khá thích. Mặc dù chỉ xuất hiện một chút thôi.
Còn Hoàng Đế, nói thế nào nhỉ, đúng là tra nam, tệ hại, độc ác, xấu xí thật, nhưng ít nhất cuối cùng vẫn biết quay đầu, bằng không sẽ chẳng ai có được kết cục tốt đẹp.
Truyện khá hay, theo mình là như vậy.
Còn một ngoại truyện theo góc nhìn của Tam Hoàng Tử (Khá dài) mình sẽ đăng sau.