10.
Ta ngồi xổm xuống bên cạnh Lương Xuân Yên.
Vết sẹo trên người nàng đập vào mắt ta, rõ ràng là nàng đã bị tra tấn theo những cách không ra người.
“Rốt cuộc là bí mật gì? Đáng để ngươi bảo vệ như thế?”
Không biết là có nghe được lời ta nói hay không, Lương Xuân Yên chậm rãi mở to mắt.
Ánh mắt của nàng tan rã.
Dừng trên người ta như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng trượt qua, lại rất nhanh mà khép lại.
Ta không biết nàng có nghe thấy ta nói chuyện hay không. Nói đúng ra, là không rõ trạng thái tinh thần của nàng hiện giờ có thể hiểu được lời ta nói hay không.
Nhưng, tóm lại là muốn thử một lần.
“Lương Xuân Yên, ta là Triệu Trường Sinh, ta giả trang làm đại cung nữ của Tiêu Tần là Tây Nguyệt đến đây để tìm ngươi.”
“Theo như ta đoán, có lẽ ngươi biết nguyên nhân chân chính mà Đông Kiên thành bị phá”
Những lời này không khiến cho Lương Xuân Yên phản ứng lại.
Nàng vẫn như cũ nằm liệt trên mặt đất, giống như một con cá c.h.ế.t không có tí sức mạnh nào.
Ta nói tiếp: “Ta không biết ngươi là bị nhốt vào đây từ khi nào, một thời gian trước, Lão thái quân của Thiệu thị nhất tộc đã dẫn theo một nhà già trẻ quỳ gối ở Trường Trực Môn cầu xin bệ hạ tra rõ chân tướng mà Đông Kiên Thành bị phá, chuyện này ngươi đã nghe nói chưa?”
Lương Xuân Yên không nói.
Ta lại nói không ngừng: “Phụ nữ và trẻ em của Thiệu Thị ở bên ngoài Trường Trực MÔn quỳ một ngày một đêm, bệ hạ không chịu triệu kiến.”
“Hôm sau, ta đi tới Trường Trực Môn, cùng quỳ với bọn họ để cầu xin.”
“Cũng chính lúc ấy, ta đã hỏi thăm ra ngươi cùng với Thiệu Hoài An đã từng có một đoạn cảm tình suýt nữa đã bàn đến chuyện cưới hỏi.”
Lông mi của Lương Xuân Yên nhẹ nhàng run lên.
Ta không khỏi thở phào một hơi.
Ít nhất nàng còn có thể nghe thấy, còn nghe hiểu được lời ta nói.
“Ta biết ngươi nghi ngờ nói, không lừa ngươi, ta tới đây tìm ngươi cũng là phải mạo hiểm rất lớn, nếu thân phận của ta bị phát hiện, ta sẽ gặp phải tình cảnh giống ngươi hiện giờ.”
“Ta mạo hiểm tiến đến đây chỉ để đánh cuộc một lần, đánh cuộc có thể tìm được manh mối có lợi từ ngươi hay không.”
“Nếu có thể vạch trần chân tướng Đông Kiên Thành bị phá, ta sẽ lập công lớn.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Ta tuy là Công Chúa, nhưng không được bệ hạ yêu thích.”
“Chỉ có lập được công lớn mới có cơ hội cầu được một phủ công chúa, chạy thoát ra ngoài từ Hoàng cung.”
“Lương Xuân Yên, ngươi có thể tin ta, ta lấy danh nghĩa của mẹ ta ra thề, nếu bí mật mà ngươi giấu đi có thể trầm oan rửa tội cho Thiệu Hoài An cùng với hai mươi lăm danh tướng của Thiệu thị nhất tộc, để họ không còn tội danh làm mất thành trì, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực báo cho thiên hạ bí mật này, minh oan cho bọn họ.”
Lương Xuân Yên một lần nữa mở mắt ra.
Lúc này đây, trong ánh mắt đã tan rã của nàng ngưng tụ một tia thần thái.
Nàng đánh giá ta.
Ta móc ra từ trong n.g.ự.c chiếc nhẫn ban chỉ màu lục mà lão thái quân đưa cho ta, nhẹ nhàng để vào trong tay nàng, “Ngày ấy, ta đã quỳ xuống vì trẻ em và phụ nữ của Thiệu thị, lão thái quân được bệ hạ triệu kiến, vì muốn tỏ lòng cảm ơn, nàng đã cho ta chiếc nhẫn ban chỉ này.”
“Ta không biết nó có được coi là tín vật hay không, ngươi nhìn một cái.”
Ngón tay sưng to của Lương Xuân Yên không ngừng vuốt ve nhẫn ban chỉ, nàng muốn cầm lấy chiếc nhẫn để sát vào đôi mắt để nhìn cho rõ, chỉ là thử nhiều lần lại không làm sao để làm xong động tác này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-9.html.]
Ta thấy sự chật vật khổ sở của nàng, cái mũi bỗng nhiên xót xa.
Ta thu hồi nhẫn ban chỉ, giơ lên cho nàng xem, để nàng có thể nhìn cẩn thận.
“Ta nhận ra.” Lương Xuân Yên nói tiếng nghẹn ngào giống như yết hầu bị khô nứt, từ trong yết hầu nói ra được tiếng nào cũng rách nát, nàng nói: “Ta đã thấy lão thái quân mang cái nhẫn ban chỉ này, đây là vật quý trọng nhất của lão thái quân.”
“Ngươi nhận được là tốt rồi!” Ta nói, “Thời gian của chúng ta không có nhiều lắm,ngươi nói cho ta bí mật đi.”
Lương Xuân Yên duỗi tay với ta: “Đỡ, đỡ ta lên.”
Ta làm theo yêu cầu của nàng, nâng nàng lên từ mặt đất.
Nàng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào vai ta.
Rất nhẹ.
Lưng của nàng là xương cốt lởm chởm làm cho ta bị cộm đau.
Ta mạnh mẽ cắn môi để giữ để nước mắt không rơi.
Nếu rơi nước mắt không thể giải quyết vấn đề, vậy thì một giọt cũng lãng phí.
So với phí thời gian để khóc thút thít, chẳng bằng dùng thời gian để giải quyết vấn đê.f
Chỉ khóc thôi thì có tác dụng gì?
Lương Xuân Yên nghiêng người qua lòng n.g.ự.c ta, nàng cố gắng gom chút sức lực mới một lần nữa mở miệng, “Hoài An từng viết cho ta một lá thư, trong thư có nhắc tới kỹ cơ lão nhân”
“Lão tiên sinh kia là kỳ tài, sau khi Hoài An tìm được hắn đã lập tức đưa người đi cục chế tạo của Binh Bộ.”
“Đông Kiên Thành thất thủ, Hoài An c.h.ế.t chận, ta vốn tưởng là… Quân đội Đại Thịnh không đánh lại Bắc Địch…”
“Cho đến sau đó Tam Hoàng tử lãnh binh xuất chinh, ta đã nghe nói rất nhiều người xung quanh mật đàm, nói là Bắc Địch đã nghiên cứu chế tạo ra vũ khí công thành, đúng là kỹ thuật của kỹ cơ lão nhân.”
“Hoài An chết, chỉ sợ là… sợ là có người tiết lộ đồ án khí giới công thành.”
“Ở Binh Bộ.”
“Là người Binh Bộ.”
Thì ra là thế!
Ta nắm được trọng điểm, vội hỏi: “Lá thư kia đâu?”
Lương Xuân Yên cố sức mà tiến đến bên tai ta, nhỏ giọng nói thầm hai câu.
Lòng bàn tay của ta bị ướt.
Hoá ra nàng giấu bí mật ở đó!
Sau khi hỏi xong, ta lại một lần nữa thả Lương Xuân Yên lên mặt đất.
Nàng trợn tròn mắt, tha thiết nhìn ta.
Ta cắn môi giống như sắp chảy ra máu, nói với nàng, “Ngươi chống đỡ một chút thời gian, ta nhất định sẽ tìm người tới cứu ngươi.”
Nàng lắc đầu, trong ánh mắt tan nát đầy nước mắt: “Ta chỉ có một tâm nguyện duy nhất, nếu việc này thành công, mong công chúa giúp ta chu toàn.”
“Ngươi nói đi.”
“Nếu Thiệu thị không chê, xin, xin nhận ta làm con dâu thiệu thị, chôn cùng với Hoài An.”
Ta cầm lấy tay nàng, đảm bảo với nàng: “Chỉ cần ngươi sống sót, lão thái quân nhất định sẽ tự mình tới đón ngươi về Thiệu gia, làm chủ cho ngươi, viết tên của ngươi lên gia phả Thiệu gia, lấy danh chính thê của Thiệu Hoài An.”
Nàng chớp mắt một cái, trên mặt lộ ra một vẻ hy vọng: “Đa tạ Công chúa, Xuân Yên chờ ngày đó.”