Cùng Gió Nổi Lên

Chương 7



"Ngần ấy năm rồi, hắn vẫn luôn cho rằng ngày rơi xuống nước nơi hậu viện đó là do ta cứu hắn. Tiện tỳ Ôn Tụng, mất nửa cái mạng, cuối cùng chẳng phải vẫn dâng hết thành quả cho ta sao? Muội phải giống ta, biết khóc, biết diễn, biết nắm được lòng người!"

 

"Nam nhân, dùng tốt rồi thì cũng chỉ là con ch.ó ngoan của muội mà thôi..."

 

Ta ngẩng đầu nhìn Phó Thời Yến, sắc mặt hắn tái nhợt, hàm răng nghiến chặt, trong mắt hiện rõ phẫn nộ và căm hận.

 

Làm con ch.ó suốt từng ấy năm, hắn hài lòng không?

 

Hiển nhiên là không!

 

Nắm đ.ấ.m gân xanh nổi đầy kia đã bán đứng cơn giận và nỗi nhục của hắn.

 

"Rầm!" cửa bị một cước đạp tung.

 

"Vậy, tấm chân tình của đại tiểu thư Ôn gia, rốt cuộc đã trao cho ai?"

 

“Bổn hầu phủ không phải là nơi chứa chấp lũ tội thần, đuổi hết cái nhà này ra khỏi viện cho ta.”

 

Mạnh Thính Lan hoảng loạn, vùng vẫy gào lớn:

 

“Hầu gia đừng mà! Xin nghe thiếp nói, thiếp không cố ý, tất cả đều là hiểu lầm…”

 

Nàng còn chưa kịp nói hết câu, đám hạ nhân đã ra tay, kéo nàng ta từ trên giường xuống, túm lấy tay kéo xềnh xệch ra ngoài.

 

Nàng ta vừa đau vừa sợ, ngẩng đầu khóc lóc van xin Ôn Nhan Sơ:

 

“Nhan Sơ tỷ, muội đã nghe theo tỷ, tỷ không thể bỏ mặc muội, không thể không cứu muội…”

 

Ôn Nhan Sơ vừa định mở miệng, Phó Thời Yến đã lạnh lùng cười nhạt:

 

“Đừng vội, cái thứ tình thâm nghĩa nặng của ngươi và Nhan Sơ tỷ của ngươi, ta sẽ không bỏ sót một chữ, mang cả vào Đông cung, để điện hạ cũng được cảm động thay.”

 

Sắc mặt Ôn Nhan Sơ khẽ biến, Mạnh Thính Lan lại quay sang gào khóc với Phó Thời Yến:O Mai d.a.o Muoi

 

“Thiếp không làm chính thê cũng được, xin cứu đôi chân thiếp, thiếp nguyện làm thiếp thất, hầu gia, cầu xin người…”

 

Khóe môi Phó Thời Yến cong lên một nụ cười lạnh đến nhỏ m.á.u, rốt cuộc khiến nàng ta hiểu được, một món đồ chơi sau khi bị chơi chán thì sẽ có kết cục gì.

 

Nàng ta bắt đầu cầu xin ta.

 

“Phu nhân, ta sai rồi, ta thật sự biết lỗi rồi. Ta không nên dựa vào sủng ái mà ngông cuồng khiêu khích người, làm nhục người, hạ thấp người. Ta thật sự sai rồi, xin đừng vứt bỏ ta, ta có thể làm thiếp, làm thông phòng cũng được, sai ta pha trà rót nước cũng được, ta cầu xin người…”

 

Ta cúi nhìn dáng vẻ thảm hại của nàng ta, vừa giúp nàng ta chỉnh lại cây trâm tóc lệch lạc, vừa hạ thấp giọng nói:

 

“Ta từng nói, sẽ đập nát xương cốt ngươi. Lời ta nói, ta làm được. Nhưng ngươi thì không!”

 

Nét mặt nàng ta thoáng đờ đẫn, lập tức nhận ra bản thân đã rơi vào bẫy của ta, liền hét lớn với Phó Thời Yến:

 

“Là nàng ta! Là nàng ta hại thiếp! Là nàng ta cố tình, là nàng ta, g.i.ế.c nàng ta đi!”

 

Nhưng Phó Thời Yến chẳng thèm liếc nàng ta lấy một cái, chỉ phất tay, mặc cho nàng ta khóc lóc thảm thiết như chó c.h.ế.t bị vứt ra ngoài đường lớn.

 

Nàng ta không cam tâm, lại quay sang gào với Ôn Nhan Sơ:

 

“Ôn Nhan Sơ! Cứu ta! Mau cứu ta! Bằng không, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi! Ngươi quên Ôn gia…”

 

Lời còn chưa dứt, một con ngựa bỗng dưng phát điên lao tới, giẫm thẳng lên người nàng ta, kéo lê một đoạn dài, ruột gan phòi ra, thịt nát m.á.u loang mà c.h.ế.t.

 

Trong đám đông, Thẩm Thư Hòa cưỡi ngựa điêu luyện, gương mặt nở nụ cười lạnh buốt, sau khi trao đổi ánh mắt với ta, liền biến mất vào biển người.

 

Nàng ta còn tàn nhẫn hơn ta, ra tay đúng lúc, chặt đứt tận gốc.

 

Ôn Nhan Sơ bị dọa đến mềm nhũn chân tay, mặt mày không còn giọt m.á.u, bị người ta đỡ lên xe ngựa.

 

Khi ánh mắt nàng ta xuyên qua đám đông nhìn về phía ta, hận ý trong đó còn dữ dội hơn cả tiếng ồn ào náo loạn nơi phố chợ.

 

Nhưng thì sao chứ?

 

Những ma ma, nha hoàn Ôn gia từng có chút thiện ý với ta, chẳng phải đều bị nàng ta dùng thủ đoạn như vậy hãm hại đến thịt nát m.á.u loang, c.h.ế.t không toàn thây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kẻ sai là phụ thân giả nhân giả nghĩa của nàng ta, vậy mà cuối cùng, nàng ta và mẫu thân "đoan trang" kia lại hận thấu xương mẫu thân ta người đã chịu đủ tổn thương.

 

Nắm được điểm yếu là ta, chúng chà đạp mẫu thân ta, lột da rút xương bà trong bao nhiêu năm.

 

Hôm nay, mọi món nợ… đã được thanh toán đầy đủ rồi.

 

14

 

Khi trở về phủ, Phó Thời Yến vẫn luôn bước theo sau ta hai bước, không gần không xa.

 

Ta biết hắn muốn nói gì.

 

Hắn muốn nói rằng khi xưa hắn không biết gì, rằng tất cả là hiểu lầm, hắn không cố ý.

 

Hắn muốn nói, tất cả đều là âm mưu của tỷ tỷ cùng với sự tính toán của Mạnh Thính Lam.

 

Nói đến cuối cùng, chẳng qua là để tô vẽ sự vô tội và bất đắc dĩ của hắn.

 

Thế nhưng, những nhục nhã mà cả thành đều biết, những vết thương nện chắc nịch xuống đầu gối ta, cùng với sự khinh miệt và thờ ơ lặp đi lặp lại với mẫu thân ta,tất cả đều thật sự xảy ra trên người ta, và đều là do chính tay hắn gây ra.

 

Nếu không phải lúc hắn ép ta uống thuốc phá thai, ta đã có toan tính từ lâu, thì ta và mẫu thân vẫn sẽ là cá nằm trên thớt của hắn, bị động chịu đựng từng nhát lăng trì. Người mẫu thân giả c.h.ế.t nơi chùa Tịnh Tâm kia, e rằng đã thật sự mất mạng dưới sự hành hạ của Phó Thời Yến.

 

Nỗi đau mà hắn ban cho ta, mãi mãi là nỗi đau. Không thể xóa nhòa, cũng không đáng để ta biết ơn.

 

Ta và mẫu thân có thể sống được đến ngày hôm nay, chỉ là nhờ vào tính toán của ta và sự kiên cường của bà. Không phải nhờ khổ nạn.

 

Trước đây, sự thật của ta hắn không muốn nghe.

 

Hiện tại, lời xin lỗi của hắn ta cũng chẳng cần.

 

Thế nhưng, ta vẫn cần lợi dụng sự áy náy của Phó Thời Yến, để thuận gió mà lên cao.

 

Khi sắp bước vào viện của ta, ta đột nhiên dừng bước, bất ngờ quay đầu lại nhìn hắn:

 

" Mười năm trước, ngươi từng cứu ta, còn nhớ không?"

 

Đồng tử hắn khẽ chấn động, chứng tỏ hắn không còn nhớ nữa.

 

Năm đó, chủ mẫu tìm được cớ, bắt mẫu thân ta quỳ trên nền tuyết ba canh giờ. Mẫu thân bị phong hàn, sống c.h.ế.t chỉ còn trong gang tấc, nhưng chủ mẫu lại không cho đại phu kê thuốc.O Mai d.a.o Muoi

 

Ta quỳ ngoài chính viện của chủ mẫu, hết lần này đến lần khác dập đầu. Trong trận tuyết rơi đầy trời, lời van xin của ta yếu ớt đến mức như chiếc lá khô sắp rụng khỏi cành.

 

Phó Thời Yến khi đó khoác một thân cẩm bào, dừng lại trước mặt ta.

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ của ta, trong lòng hắn sinh lòng không nỡ:

 

"Tiểu muội xinh đẹp như vậy, sao lại khóc thành bộ dạng này. Ngươi muốn gì? Ta cho."

 

Một câu nói nhẹ tênh như thế, lại như một tia sáng giữa màn đêm, mang lại sự cứu rỗi cho ta và mẫu thân.

 

Ta chỉ muốn một bát thuốc cứu mẫu thân. Phó Thời Yến lại chỉ cho ta một nhũ mẫu biết y thuật:

 

"Đừng để nàng khóc nữa, theo nàng đi một chuyến đi, muốn gì cứ ghi vào sổ của ta."

 

Chút thiện lương ấy, ta đã nắm chặt trong tay suốt bao nhiêu năm.

 

Xích đu trong viện của tỷ tỷ đung đưa rất cao. Giữa tiếng cười đùa của nàng là từng tiếng "Thời Yến, Thời Yến" vang vọng qua tường cao, từng tiếng rơi xuống trước mặt ta.

 

Ta ngẩng đầu lắng nghe, cười thê lương mà đầy ghen tị:

 

"Mệnh Ôn Nhàn Sơ thật tốt."

 

Mẫu thân ta thấy hết tất cả, nên vào ngày Phó Thời Yến rơi xuống nước, bà bất chấp bệnh nặng mà không do dự nhảy xuống hồ.

 

Vì tương lai của nữ nhi trong nhà quyền quý, bà ngay cả mạng sống cũng có thể buông bỏ.

 

Từ đó về sau, bà hàn khí nhập cốt, ho mãi không dứt, ngày đêm khó ngủ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com