Liên Kiều trợn tròn mắt, chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy, nàng mím môi, cảm thấy mắng hắn cũng là tiện nghi cho hắn, tức giận nói: “Không biết xấu hổ!”
Lục Vô Cữu giữ gáy nàng cười khẽ.
Liên Kiều bực bội, bị đè đến n.g.ự.c đau, đưa tay đẩy đẩy: “Ngươi dậy đi, nặng quá, đè ta thở không nổi.”
Liên Kiều vừa hỏi xong, lại nhớ đến lần trước ngây thơ vô tri không thích hắn ở trên cứ đòi đổi lại tự chuốc lấy khổ, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Liên Kiều thật sự không còn cách nào với hắn, không nhịn được thở dài khe khẽ, má lại nhẹ nhàng áp vào cổ hắn, thân mật dựa vào nhau.
Lục Vô Cữu quả nhiên là khắc tinh của nàng.
Liên Kiều ghét hắn nhưng không làm gì được hắn, thích hắn lại càng không làm gì được hắn.
Cổ nàng sắp gãy rồi, muốn đẩy ra, Lục Vô Cữu lại không cho, giữ nàng lại nói nhỏ: “Nàng mà còn cựa quậy nữa chưa chắc đã đi được đâu.”
Liên Kiều lập tức im lặng.
Hai người dựa vào nhau, nàng dần dần cảm thấy tiếng thở dốc của hắn ngày càng nặng nề, dường như đang cố gắng chịu đựng điều gì, mặt hơi đỏ lên.
Qua một lúc, Liên Kiều lại cảm thấy không đúng, người như Lục Vô Cữu, luôn thích làm nàng đỏ mặt để né tránh một số vấn đề, nàng nghe nhịp tim đập dồn dập của hắn lặng lẽ mở miệng: “Lục Vô Cữu, có phải ngươi rất khó chịu không?”
Lục Vô Cữu im lặng.
Liên Kiều đẩy đầu hắn ra, nâng cằm hắn lên quan sát: “Ngươi không nói, là bởi vì trong miệng toàn là m.á.u sao?”
Lục Vô Cữu định ngồi dậy, nàng trực tiếp hôn lên.
Quả nhiên, môi chạm môi, m.á.u theo khóe miệng hai người chảy ra, vô cùng rực rỡ.
Khi Liên Kiều buông ra, miệng đã dính đầy m.á.u tanh.
Lục Vô Cữu cũng cuối cùng không nhịn được ho khan, vừa ho, khăn tay toàn là máu, lại không ít hơn chiếc khăn tay dùng thuật che mắt vừa rồi.
Quả nhiên, có lẽ chiếc khăn tay hắn đánh rơi trên đường vừa rồi không hoàn toàn là thật, nhưng bệnh nặng hai ngày nay của hắn hẳn là không giả, nếu không thì đại thọ Hoàng hậu sắp đến, bọn họ không thể trì hoãn hồi kinh lâu như vậy.
Liên Kiều cẩn thận lau vết m.á.u cho hắn, vừa tức vừa giận: “Ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ lại tẩu hỏa nhập ma…”
Lục Vô Cữu dần dần ngừng ho: “Nếu ta nói ta sắp hóa rồng, lời tiên tri có lẽ sẽ thành sự thật, nàng có sợ không?”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Liên Kiều cứng đờ: “Không thể nào, ngươi chỉ hấp thu nội đan của Hắc Long thôi, hơn nữa Quốc sư không phải đã luyện hóa cho ngươi rồi sao, cái gọi là hóa rồng chẳng phải đều là lời đồn của bọn họ sao?”
“Nếu không phải lời đồn thì sao.” Lục Vô Cữu đột nhiên nói, “Nàng còn nhớ ở vực sâu vạn trượng từng hỏi ta một vấn đề không?”
Liên Kiều suy nghĩ một lúc, đột nhiên trợn to mắt.
Vô Cữu - không trách cứ, bỏ qua quá khứ , chẳng lẽ…
“Cái tên đó… là ngươi? Sao có thể? Rõ ràng đã qua gần ngàn năm, sao ngươi lại được sinh ra ở Thiên Ngu?”
Một loạt câu hỏi được đưa ra, Lục Vô Cữu không giải thích, chỉ đưa tay chạm vào cây trâm cài trên đầu nàng.
Ngay lập tức, lòng bàn tay hắn bị băng sương bao phủ.
“Nàng có thấy không, hôm đó ta nắm lấy dây xích khóa rồng cũng như vậy.”
Liên Kiều nín thở, đột nhiên nhớ đến con rồng đen nhỏ trong ảo cảnh dùng đuôi câu lấy mắt cá chân Ly Cơ, mềm nhũn nằm sấp, khi bị lấy ra thì yếu ớt nằm trên mặt đất trông thật đáng thương.
“Vậy, cây trâm này thực chất là được mài giũa từ sợi xích đó? Vậy ngươi đưa cho ta là…”
“Để phòng khi bất trắc.”
Liên Kiều vội vàng: “Nói gì vậy, đương nhiên là vĩnh viễn không dùng đến mới tốt.”
“Được, không nói nữa, vậy cứ coi như là quà sinh thần bình thường.” Lục Vô Cữu sờ sờ đầu nàng.
Liên Kiều dựa vào lòng hắn thở dài, Thiên Ngu không thân thiết cũng đành, cha mẹ ruột lại càng tàn nhẫn hơn.
Cũng không biết những ngày này hắn đã sống như thế nào.
Còn phải vì lời tiên tri chưa chắc chắn này mà cưỡng ép áp chế tu vi, bị phản phệ, đau đớn không thôi.
Haiz, người này đôi khi thật sự cứng miệng đến mức khiến người ta đau lòng.
Liên Kiều lặng lẽ ôm hắn: “Lời tiên tri thì sao chứ, tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc là thật, ngăn cản không bằng thuận theo, không chịu đựng nổi thì đừng nhịn nữa.”
“Nàng không sợ sao?” Lục Vô Cữu hơi nghiêng đầu.
“Có gì phải sợ, dù biến thành hình dạng gì ngươi vẫn là ngươi.”
Sắc mặt Lục Vô Cữu rõ ràng dễ nhìn hơn rất nhiều, nhưng vẫn đưa tay cài lại cây trâm lên đầu nàng.