Ánh nắng ban mai chan hòa, tiếng chim hót trong trẻo, phá tan giấc mộng đẹp.
Đàm Dĩ ngơ ngác ngồi trên giường, đầu tóc còn rối bù như tổ quạ mới ngủ dậy, ánh mắt thậm chí còn chưa rõ tiêu cự
Cô đã mơ một giấc mơ.
Không, chính xác hơn là cô mơ liên tục bảy ngày, một giấc mơ có cốt truyện liền mạch.
Ngày đầu tiên, Đàm Dĩ mơ thấy mình bước vào một hiệu sách, càng đi càng sâu...
Cô giật mình tỉnh dậy.
Lúc đó, Đàm Dĩ chưa nhận ra điều gì bất thường. Cô chỉ nghĩ, quả không hổ danh là mình, mơ cũng không quên đi hiệu sách học bài. Cứ thế âm thầm cố gắng sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
Ngày thứ hai, Đàm Dĩ mơ thấy mình sắp đến khu vực sách tham khảo, cô rẽ một lối khác...
Cô tỉnh dậy.
Hmm? Không đi mua sách tham khảo thì đi đâu chứ?
Ngày thứ ba, đi đến khu vực tiểu thuyết, tay vươn ra...
A?
Ngày thứ tư, cô đã đọc xong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình học đường trong mơ.
Đau đầu thật, đọc văn học nghiêm túc thì thôi đi, sao còn đọc cả thể loại "cho cả mạng" này chứ, ngại quá đi mất!
Ngày thứ năm, cô đặt cuốn tiểu thuyết học đường vừa đọc xong trở lại kệ sách, rồi cầm lấy cuốn tiểu thuyết học đường bên cạnh...
Học bài đi chứ! Đọc một cuốn là đủ rồi sao còn đọc cuốn thứ hai!
Ngày thứ sáu, cô lại đọc xong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình học đường trong mơ.
Được rồi, cuốn này hay hơn cuốn hôm trước một chút. Ít nhất nam chính là một học bá, phải thừa nhận là khá thú vị.
Khụ!
Ngày thứ bảy, cô đã mua cả hai cuốn tiểu thuyết này và bước ra khỏi hiệu sách.
Khoảnh khắc tỉnh dậy, giấc mơ những ngày qua cứ như được phủ một lớp màn che, đột nhiên trở nên rõ ràng.
Đàm Dĩ mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, khóe miệng không tự chủ được co giật.
Tần Tắc Ngạn, ngang ngược kiêu căng, hỉ nộ vô thường. Năm lớp 10, vì đánh nhau với đám côn đồ mà phải nhập viện, nghỉ học một năm.
Một năm sau, vì lý do không rõ, Tần Tắc Ngạn chuyển vào lớp 11/1 của lớp trọng điểm. Thậm chí hắn còn được chu đáo sắp xếp một bạn cùng bàn là thủ khoa khối, lấy danh nghĩa "giúp đỡ lẫn nhau".
Người bạn cùng bàn thủ khoa này là một mọt sách. Lần đầu tiên cô gặp một người nồng nhiệt và phóng khoáng như Tần Tắc Ngạn.
Sự xuất hiện của hắn, dường như đã ném một thiên thạch lớn vào cuộc đời tẻ nhạt của cô nàng mọt sách, khuấy động nên những đợt sóng gió dữ dội.
Hắn không nghe giảng, cô giúp hắn chép bài.
Hắn không làm bài tập, cô khuyên nhủ hết lời.
Hắn trốn học, cô cũng không từ bỏ việc đi tìm.
Dần dần, hắn sẽ xem ghi chép của cô, nghe cô giảng bài, sẽ cùng cô chạy hết 800 mét trong bài kiểm tra thể dục. Hơn nữa, hắn còn dồn cô mọt sách đang đỏ bừng mặt vào góc tường, nhẹ nhàng tựa trán lên vai cô.
Tần Tắc Ngạn, kẻ từ trước đến nay không coi ai ra gì, cũng đã học cách cúi đầu trước một cô gái nhỏ:
"Anh đem mạng cho em, em đừng rời xa anh có được không?"
Aaaa! ——
Đàm Dĩ điên cuồng gãi đầu, mái tóc tổ quạ vốn đã bù xù lại càng rối hơn.
Nổi da gà!
Run rẩy!
Bởi vì, tên của cô mọt sách đó chính là —— Đàm Dĩ.
Cùng tên với chính cô, từng nét bút, y hệt.
Nghĩ thôi đã thấy nhức óc rồi.
Đàm Dĩ mím môi, cuốn tiểu thuyết kỳ quái này sao lại vùi dập người ta thế nhỉ!
Thứ nhất, cô không phải mọt sách.
Thứ hai, cô không thích mấy gã kiêu ngạo, hống hách thế này.
Cuối cùng, trời đất quỷ thần! Mau nói cho cô biết đây không phải sự thật đi!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điều may mắn duy nhất là cuốn tiểu thuyết còn lại không xuất hiện tên cô nữa, khiến Đàm Dĩ thở phào nhẹ nhõm.
"Cốc cốc."
"Dĩ Dĩ, dậy chưa con?"
Đàm Dĩ chợt tỉnh táo lại: "Dậy rồi ạ!"
"Dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt, ra ăn sáng."
"Vâng!"
Đàm Dĩ mở cửa, Tô Nhạn Ý bị mái tóc tổ quạ của cô làm giật mình.
"Hôm nay tóc con rối thế?" Tô Nhạn Ý tiến lại gần Đàm Dĩ, miệng thì chê nhưng tay lại nhẹ nhàng gỡ rối tóc cho cô.
Đàm Dĩ ngượng ngùng không tiện nói một nửa là do mình tự cào, chỉ "hì hì" cười hai tiếng, nhẹ khụyu gối để mẹ dễ dàng gỡ tóc rối cho mình.
Tô Nhạn Ý vừa gỡ tóc cho Đàm Dĩ vừa hỏi: "Chuyện hôm trước, con trả lời thầy giáo chưa?"
Đàm Dĩ: ?
Thấy vẻ mặt mơ hồ của Đàm Dĩ, Tô Nhạn Ý nhẹ nhàng gõ đầu: "Là chuyện bảo con tham gia chương trình thực tế, nhanh vậy đã quên rồi?"
Qua lời nhắc của Tô Nhạn Ý, Đàm Dĩ mới nhớ ra.
Qua nửa kỳ nghỉ hè, giáo viên chủ nhiệm từng gọi điện hỏi cô có hứng thú tham gia chương trình truyền hình thực tế không.
Tên chương trình là "Tuổi Trẻ Phơi Phới Của Chúng Ta", các khách mời là học sinh cấp ba không nổi tiếng, để họ thể hiện vẻ đẹp thanh xuân mộc mạc khi sống chung.
Hy vọng thông qua sự tương tác giữa một nhóm bạn trẻ xuất sắc cùng lứa, khán giả sẽ cảm nhận được tinh thần trẻ trung, năng động của thế hệ thanh thiếu niên đương đại, từ đó định hướng giá trị quan tích cực cho khán giả trẻ.
Trường trung học Trấn Hải, với tư cách là một trong những trường danh tiếng hàng đầu Hoài Thành, đương nhiên nhận được lời mời từ đoàn làm phim.
Và Đàm Dĩ người luôn giữ vững vị trí thủ khoa khối của trường trung học Trấn Hải, cũng nhận được sự đề cử từ ban lãnh đạo nhà trường.
Từ góc độ nhà trường mà nói, ý tưởng của chương trình rất tốt còn có thể quảng bá cho trường, hà cớ gì không làm?
Còn về phần Đàm Dĩ, ban đầu, cô định từ chối.
Cô chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, mục tiêu là học hành chăm chỉ tiến bộ mỗi ngày, đi tham gia chương trình thực tế? Cứ thấy là lạ.
Hơn nữa, để bản thân xuất hiện trước công chúng, Đàm Dĩ cũng cảm thấy hơi gượng gạo, ngại ngùng.
Thế nhưng bây giờ...
Đàm Dĩ: "Mẹ, con đồng ý tham gia."
Tay Tô Nhạn Ý khẽ khựng lại: "Mấy hôm trước không phải còn nói muốn từ chối sao? Sao đột nhiên lại đổi ý?"
Đàm Dĩ cân nhắc một lát, nói nửa thật nửa giả: "Mẹ, nghe nói thù lao... là con số này."
Cô chìa tay ra hiệu một con số, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Tô Nhạn Ý không nhịn được cười, gõ nhẹ đầu Đàm Dĩ: "Nhà mình thiếu con miếng cơm à? Tiểu mê tiền."
Đàm Dĩ xoa xoa cái đầu sáng sớm đã bị Tô Nhạn Ý gõ hai lần, chớp chớp mắt: "Mẹ ơi, mẹ mà gõ con ngốc đi thì sao?"
Tô Nhạn Ý còn muốn giơ tay, nhưng nhìn đôi mắt to tròn, trong veo của con gái, cuối cùng vẫn không đành lòng: "Nói thật đi, trước đây không phải nói tham gia chương trình sẽ làm lỡ việc học của con sao? Hơn nữa có thể còn phải xin nghỉ nữa."
Đàm Dĩ nghĩ nghĩ, nói nửa thật nửa giả: "Ban đầu cũng có chút lo lắng, nhưng thầy giáo có một câu nói đã chạm đến con, thầy nói bây giờ là độ tuổi đẹp nhất, khó có được cơ hội nên đi trải nghiệm một chút."
"Đến lúc đó còn có rất nhiều bạn học xuất sắc đến từ các trường khác nhau, con có thể đi cảm nhận thế giới rộng lớn, hơn nữa, có khi con còn kết thêm được bạn mới."
"Còn về việc học thì..." Đàm Dĩ tự hào vỗ vỗ ngực: "Con có thể bù lại vào thời gian khác!"
"Với lại, chương trình cũng đâu có nói không cho học nên con có thể học trong thời gian rảnh rỗi của chương trình."
Quan trọng là, trong tiểu thuyết, cô không tham gia chương trình thực tế, nên mới bị sắp xếp ngồi cùng bàn với tên phiền toái đó.
Đàm Dĩ nghĩ, nếu mình tham gia chương trình, thỉnh thoảng cần xin nghỉ phép, liệu nhà trường có cân nhắc lại nhường tên cùng bàn cứ động tí là "cho cả mạng" đó cho một người xui xẻo khác không?
Nhưng nếu kể những giấc mơ kỳ lạ này cho mẹ, chắc lại bị gõ đầu nữa cho xem.
Đàm Dĩ âm thầm xoa xoa cái đầu nhỏ thông minh của mình, chân thành nhìn Tô Nhạn Ý.
Con gái ngoan ngoãn dùng đôi mắt to tròn, long lanh nhìn thẳng vào mình, Tô Nhạn Ý có thể nói không được không?
Không thể.
Bà gỡ nút rối cuối cùng trên đuôi tóc của Đàm Dĩ: "Muốn đi thì cứ đi, mẹ chẳng lẽ lại không ủng hộ con."
Đàm Dĩ mắt sáng lên: "Mẹ là tuyệt nhất"
Cô còn lo Tô Nhạn Ý sẽ nghĩ cô không lo việc chính. May mắn thay, mẹ cô là một người rất cởi mở.