"Đầu tiên, đội trưởng thứ nhất, Hứa Thừa."
"Đội trưởng thứ hai, Đàm Dĩ."
"Xin mời hai đội trưởng theo thứ tự ưu tiên chọn thành viên của mình, Hứa Thừa chọn thành viên đầu tiên trước."
Hứa Thừa: "Buổi chiều là hoạt động gì?"
Hà Duệ vẻ mặt bí ẩn, "Cái này xin giữ bí mật, đợi hai bạn chọn xong thành viên rồi mới công bố hoạt động là gì."
Cũng phải có chút hiệu ứng chương trình chứ, nếu không chọn được người phù hợp, cái mặt tảng băng của Hứa Thừa mà sụp xuống thì mới thú vị.
Nghe vậy, Hứa Thừa cũng không vội, nhanh chóng liếc qua tất cả mọi người, "Khúc Lâm Huy."
Khúc Lâm Huy được gọi tên, mắt đầy vẻ kinh ngạc, cười tít mắt như một tên ngốc, "Ôi! Thừa tử có mắt nhìn đấy! Chọn tôi chắc chắn không sai."
Hứa Thừa gạt tay Khúc Lâm Huy đang định khoác vai thân thiết như anh em, trong mắt lộ rõ vẻ ghét bỏ không che giấu được.
Hà Duệ thì thầm chậc một tiếng trong lòng.
Cái tên này, không biết là may mắn hay là trực giác nhạy bén nữa.
Hứa Thừa chọn xong, đến lượt Đàm Dĩ.
Đàm Dĩ không chút do dự, "Em chọn Hân Hân."
Diệp Hân nhảy chân sáo chạy nhanh về phía cô, chưa bắt đầu trận đấu mà đã nhăm nhe nhìn chằm chằm vào Hứa Thừa và đội của họ, rõ ràng là rất có tinh thần cạnh tranh.
Hứa Thừa không quan tâm Đàm Dĩ chọn ai, thấy cô chọn xong, liền trực tiếp gọi tên người tiếp theo.
"Tịch Nhược."
A?
Đàm Dĩ ngẩn người, trơ mắt nhìn Tịch Nhược tiếc nuối lắc đầu với cô, rồi lại nhìn cô ấy đi vào đội của Hứa Thừa.
Hứa Thừa lạnh nhạt liếc Đàm Dĩ một cái, không hề có chút áy náy nào khi cướp đi bạn thân của cô.
Đàm Dĩ trấn tĩnh lại, Tịch Nhược mà cô định chọn tiếp theo đã bị Hứa Thừa chọn mất rồi, vậy cô tiếp theo nên chọn ai đây?
Đàm Dĩ nhìn sang trái, nhìn sang phải, Thang Mộng Tình đang ngọt ngào cười với cô, Khang Nguyên Tư vẻ mặt vô tư, cho đến khi ánh mắt lướt đến Quan Chử, Đàm Dĩ mới phát hiện, Quan Chử đang chăm chú nhìn cô.
???
Đàm Dĩ hơi ngơ, Quan Chử nhìn cô làm gì? Họ, quen sao?
Đàm Dĩ khẽ lảng tránh ánh mắt, nhưng trong khóe mắt, Quan Chử vẫn rất kiên trì nhìn cô.
"Vậy..." Đàm Dĩ hơi không chịu nổi ánh mắt nồng nhiệt của Quan Chử, "Vậy thì Quan Chử... đi."
Khóe môi của Quan Chử khẽ nhếch lên, nhanh chóng đi vào đội của Đàm Dĩ.
Nhưng khi cậu đến, không chào Đàm Dĩ là đội trưởng, đồng đội là Diệp Hân mà lại thẳng tắp nhìn sang đội đối diện —
Tịch Nhược.
Đàm Dĩ tận mắt thấy cậu ấy nheo mắt nhìn Tịch Nhược, ánh mắt đầy vẻ cố chấp không chịu thua.
Ánh mắt vốn lơ đãng của Tịch Nhược cũng lập tức thay đổi, trên khuôn mặt dịu dàng tràn đầy sự tự tin chắc chắn sẽ thắng.
À thế này...
Đàm Dĩ lặng lẽ thu lại ánh mắt khó hiểu của mình. Quan Chử và Tịch Nhược rốt cuộc từ khi nào lại đối đầu như vậy?
Hai người họ rốt cuộc đang đấu cái gì vậy?
Đàm Dĩ không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
Diệp Hân thì ở bên cạnh che miệng cười trộm, đôi mắt tròn xoe không ngừng lướt qua lại giữa Quan Chử và Tịch Nhược.
Trong lúc Đàm Dĩ còn đang đánh mắt qua lại, Hứa Thừa đã chọn xong thành viên cuối cùng — Thang Mộng Tình.
Khang Nguyên Tư còn lại thì tự động trở thành thành viên của Đàm Dĩ.
Hà Duệ thấy hai đội đã chọn xong thành viên, mới công bố nội dung hoạt động buổi chiều.
"Buổi chiều, chúng ta sẽ tổ chức Đại hội bóng né. Mọi người có thể thảo luận chiến thuật ngay bây giờ, 30 phút nữa chuẩn bị xuất phát đến địa điểm thi đấu."
Gì cơ?
Đôi mắt sáng của Đàm Dĩ lộ rõ vẻ nghi hoặc to lớn, thì ra chương trình này còn có các môn thể thao nữa.
Hứa Thừa thì không hề ngạc nhiên.
Từ hôm qua đến giờ vẫn luôn ở trong căn biệt thự này, cậu tuy không xem show giải trí, nhưng theo lý mà suy luận, cũng phải thay đổi địa điểm để tạo cảm giác mới mẻ cho khán giả.
Sau này có lẽ ngoài các môn thể thao cạnh tranh như bóng né, còn có khả năng quay ngoại cảnh.
Thật... phiền phức.
Hứa Thừa bây giờ bắt đầu hơi hối hận vì đã tham gia show này.
Ban đầu, gia đình cậu khóc lóc ầm ĩ nói cạu một mình quá lạnh lẽo, tĩnh lặng, không có sức sống của người trẻ, sống c.h.ế.t kéo cậu tham gia show này.
Để tránh cái miệng luyên thuyên không ngừng, tự động có hiệu ứng vang vọng kia, Hứa Thừa mới đồng ý tham gia quay show.
Cứ tưởng, tiếp xúc với một lĩnh vực mình chưa từng tiếp xúc, có lẽ ít nhiều cũng cảm nhận được chút thú vị, không ngờ, cũng chẳng có gì khác biệt.
Vô vị.
Khác với Hứa Thừa vô dục vô cầu, thậm chí còn cảm thấy nhàm chán, Đàm Dĩ bây giờ có chút chột dạ.
Cô cảm thấy, mình sẽ kéo chân đồng đội.
Đàm Dĩ thất vọng cúi đầu, "Tớ không giỏi thể thao lắm, lát nữa có thể sẽ kéo chân các cậu đó."
Khang Nguyên Tư cũng ngượng ngùng đồng tình, "Mình cũng vậy, xin lỗi nhé."
Diệp Hân nhìn đội hình đối diện, có chút tò mò, "Hứa Thừa có giỏi thể thao không?"
"Cậu ấy..." Đàm Dĩ vừa định nói cậu ấy chắc chắn giỏi, nhưng lời vừa đến miệng lại dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phải rồi, Hứa Thừa có giỏi thể thao không?
Cô nhanh chóng lục lại nội dung cuốn tiểu thuyết về Hứa Thừa, tác giả chỉ viết về trí tuệ phi phàm của Hứa Thừa, hoàn toàn không đề cập đến khả năng vận động của cậu ấy.
Đàm Dĩ: "Không biết có giỏi không."
Diệp Hân liếc Hứa Thừa một cái, rồi lại liếc Đàm Dĩ một cái, tự tin nói, "Mình thấy cậu ấy thể thao chắc chắn không được, học sinh học giỏi đều thế cả."
Vừa nói xong, cô đột nhiên nhận ra lời này nghe như đang ám chỉ ai đó, liền vội vàng chữa lời, "Đương nhiên, như Dĩ Dĩ cậu ấy, thành tích tốt như vậy, thể thao kém một chút xíu thì có gì mà không bình thường chứ."
Nói rồi, ngón cái và ngón trỏ của cô nàng khép lại tạo thành một khe hở gần như không nhìn thấy, "Tớ có muốn cũng không ghen tị được."
Đàm Dĩ hoàn toàn không nhận ra đòn pháo của Diệp Hân đã xới tung cả cô lên, nghiêm túc gật đầu, "Hân Hân cậu nói có lý, mấy bạn trong top 10 khối ở trường mình khả năng vận động đều không được tốt lắm."
Diệp Hân mắt sáng rực, "Vậy nếu Hứa Thừa thể thao không được, chúng ta cũng không nhất định sẽ thua."
Diệp Hân tập hợp các thành viên trong đội lại, hạ giọng, "Các cậu nhìn xem, bên kia Khúc Lâm Huy là vận động viên nhảy cao, Nhược Nhược là người nhảy múa, còn lại Hứa Thừa và Thang Mộng Tình, nhìn cái là biết không chịu nổi một đòn."
"Còn bên đội mình, mình là vận động viên chạy dài, Quan Chử cũng biết nhảy múa, chúng ta một người đối phó Khúc Lâm Huy, một người đối phó Nhược Nhược, Dĩ Dĩ và Khang Khang thì đi đối phó Hứa Thừa và Thang Mộng Tình, thế này không phải là vừa vặn sao!"
À thì ra Khúc Lâm Huy là vận động viên nhảy cao...
Sao Diệp Hân lại biết nhỉ? Sao cô không nhớ Khúc Lâm Huy từng nói gì cả.
Chưa đợi Đàm Dĩ phản ứng lại, Quan Chử đã gật đầu lia lịa, "Sức bền của Tịch Nhược tuy tốt hơn mình, nhưng khả năng bùng nổ của mình lại mạnh hơn cô ấy, nếu là các môn thể thao dùng bóng, mình chắc chắn sẽ không thua cô ấy."
Đàm Dĩ quay đầu lại, đây là lần đầu tiên cô nghe Quan Chử nói một đoạn dài như vậy, có chút lạ lẫm.
Nhưng cái giọng điệu này của cậu ấy...
Diệp Hân thẳng thắn hơn Đàm Dĩ, "Quan Chử, tiếng phổ thông của cậu không chuẩn kìa."
Tai Quan Chử hơi đỏ lên, vô thức kéo vành mũ xuống.
Khang Nguyên Tư lên tiếng giúp cậu ấy giải thích, "Quan Chử từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, tiếng Trung còn hơi lạ, nhưng nói được như vậy đã là rất tốt rồi."
Đàm Dĩ và Diệp Hân đều ngớ người ra.
Diệp Hân: "Thảo nào trước đây cậu ít nói."
Đàm Dĩ: "Cậu nói thế này là rất tốt rồi, mỗi từ đều rất rõ ràng, vậy sau này cậu phải nói nhiều hơn, đừng như trước đây cứ im lặng, đừng ngại, giống như chúng ta luyện tiếng Anh vậy đó, nói càng nhiều thì mới càng trôi chảy."
Vừa nói vừa nói, Đàm Dĩ bắt đầu chia sẻ phương pháp học tiếng nước ngoài của mình.
Học tiếng Anh và học tiếng Trung, đối với họ đều là học ngoại ngữ, bản chất là như nhau.
Những chia sẻ kinh nghiệm học bá của Đàm Dĩ, không chỉ Quan Chử mà cả Diệp Hân và Khang Nguyên Tư cũng nghe mà ngơ ngác.
Họ vừa nãy không phải đang thảo luận chiến thuật cho trận bóng né sắp tới sao? Sao đột nhiên lại biến thành góc tiếng Anh rồi?
"Chờ, chờ một chút." Diệp Hân giơ tay, cắt ngang Đàm Dĩ đang nói càng lúc càng hăng, "Chúng ta vẫn nên thảo luận về trận bóng né sắp tới trước đã."
Diệp Hân không nỡ cắt ngang Đàm Dĩ, nhưng nếu cứ để cô ấy nói tiếp, cô sợ cái thứ này sẽ khiến bộ não mình chìm vào giấc ngủ.
Thấy Quan Chử và Khang Nguyên Tư đều gật đầu lia lịa, Đàm Dĩ mới tiếc nuối nuốt lại những lời chưa kịp nói.
Học tiếng Anh thú vị như vậy, sao mọi người lại không thích nhỉ?
Diệp Hân ho khan một tiếng, giành lại quyền chủ đạo cuộc nói chuyện, "Lát nữa chúng ta sẽ ưu tiên tấn công Hứa Thừa và Thang Mộng Tình. Mình và Quan Chử chịu trách nhiệm đỡ bóng, Dĩ Dĩ và Khang Khang chủ yếu né bóng."
Đàm Dĩ và Khang Nguyên Tư đều gật đầu.
Khang Nguyên Tư: "Nếu chỉ thuần túy là né tránh và so sức bền thì mình ổn, bình thường đi vẽ ký họa ngoài trời chạy khá nhiều, phương diện này chắc sẽ không kéo chân các cậu đâu."
Đàm Dĩ ngưỡng mộ nhìn Khang Nguyên Tư một cái, cô cũng rất muốn nói ra câu nói như vậy.
Tiếc thay, Đàm Dĩ ấp úng mãi, chỉ nặn ra được một quyết tâm, "Mình sẽ cố gắng hết sức."
Đội của Đàm Dĩ vây thành một vòng nhỏ thảo luận kỹ lưỡng, còn đội của Hứa Thừa thì nhìn nhau không nói nên lời.
Thang Mộng Tình liếc nhìn nhóm bốn người đang nói chuyện líu ríu ở đối diện, "Chúng ta có nên thảo luận chiến thuật không?"
Hứa Thừa: "Tùy các cậu."
Tịch Nhược nghi hoặc: "Bóng né thì hoặc là đỡ bóng hoặc là né bóng, ai làm nấy hưởng, có gì mà phải thảo luận chiến thuật?"
Khúc Lâm Huy vung nắm đấm, đầy tự tin, "Yên tâm đi, có tôi ở đây đội chúng ta chắc chắn không thua được."
Thang Mộng Tình há miệng, cuối cùng nuốt lại những lời định nói.
Ba đồng đội này của cô hoặc là không có não hoặc là độc lập tác chiến, hoàn toàn không có cái tinh thần đồng đội mà khán giả thích xem.
Chậc, cô mà cứ làm lố thì cũng không hợp, chi bằng sang đội của Đàm Dĩ còn hơn.
Thang Mộng Tình không hề động đậy liếc nhìn bốn người đối diện, trong mắt ẩn chứa khát khao muốn đổi đội.
Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua, tổ chương trình đã chuẩn bị cho các khách mời một bộ đồ thể thao mới toanh.
Đội của Đàm Dĩ đồng phục màu hồng, đội của Hứa Thừa đồng phục màu xanh nhạt, vừa xuất hiện đã vô cùng tươi trẻ và nổi bật.
Hà Duệ chỉ đạo quay phim chụp ảnh từng người và chụp ảnh chung, định sau này đăng lên Weibo để quảng bá thêm một lần nữa.
Đợi tất cả mọi người chụp ảnh xong, lại thêm hơn một tiếng nữa trôi qua, đoàn người mới chính thức xuất phát.
Địa điểm thi đấu do tổ chương trình chuẩn bị là sân ngoài trời, dù đã qua thời điểm nóng nhất trong ngày, nhưng không khí vẫn còn hừng hực.
Thang Mộng Tình không nhịn được nhíu mày, "Sân ngoài trời à?"
Cô ấy nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, đáng thương nhìn Hà Duệ, "Cô đạo diễn, nắng thế này chúng ta không thể vào trong nhà sao?"
"Tất cả là vì hiệu ứng chương trình thôi." Hà Duệ nói đầy ẩn ý.
Thang Mộng Tình và Hà Duệ nhìn nhau một lát, rồi lặng lẽ lùi lại.
Đã vì hiệu ứng chương trình rồi thì đành chịu vậy, may mà cô ấy vừa nãy ở biệt thự đã bôi kem chống nắng rồi, chắc không đến nỗi bị cháy nắng đâu.
Đợi khi hai đội đỏ và xanh đã đứng đúng vị trí, Hà Duệ đưa bóng cho Hứa Thừa.
"Dựa vào thành tích trước đó, đội xanh sẽ tấn công trước."
"Chuẩn bị——"