Khi Đàm Dĩ nói xong câu này, cô cảm thấy toàn thân mình đều toát ra ánh sáng bá đạo.
Ha!
Ai mà chẳng phải nhân vật chính cơ chứ?
Không lẽ chỉ có Hứa Thừa mới có bộ não siêu phàm, còn Đàm Dĩ cô thì không được có chút tài lẻ nhớ như in này sao?
Hôm nay phải cho Hứa Thừa – đóa hoa trên đỉnh núi cao này một chút chấn động nho nhỏ!
Đàm Dĩ cố kìm nén khóe môi không thể ngừng cong lên, bắt chước dáng vẻ bình tĩnh thường ngày của Hứa Thừa, "Không có việc gì thì mình đi đây nhé?"
"Đàm Dĩ."
Hứa Thừa bước về phía cô, Đàm Dĩ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đồng tử cậu ấy ngày càng rõ nét.
"Sau này có cơ hội cùng học nhé."
A?
Đàm Dĩ hơi sững sờ, ngoan ngoãn gật đầu, "Được thôi."
Hứa Thừa này...
Cũng tốt bụng đấy chứ.
Ban đầu cứ nghĩ là một tảng băng nhưng vẫn có tinh thần giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn bè!
Vừa nghĩ đến việc sau này trong thời gian quay chương trình giải trí, có những vấn đề không hiểu cũng có thể thảo luận với những người có thành tích học tập tốt hơn mình như Hứa Thừa, Đàm Dĩ không khỏi nở một nụ cười chân thành.
"Hứa Thừa, vậy bây giờ cậu có muốn cùng mình làm bài tập không?"
Lần này, đến lượt Hứa Thừa sững người.
Một học thần từ trước đến nay chỉ cần hoàn thành bài tập trên lớp là có thể dễ dàng đạt hạng nhất, đột nhiên bảo cậu ấy dùng thời gian nghỉ ngơi của mình để luyện thêm, bộ não ưu việt của Hứa Thừa không khỏi ngừng lại vài giây.
Nhưng ánh mắt của Đàm Dĩ quá đỗi trong veo.
Đôi mắt to tròn long lanh ấy cứ thế mong chờ nhìn cậu, quỷ thần xui khiến, Hứa Thừa gật đầu.
Vừa gật đầu xong, Hứa Thừa liền hối hận.
Cậu có cần làm bài tập không?
Hoàn toàn không cần!
Sách không hay game không vui, sao lại phải đi làm những bài mà mình vừa nhìn đã biết đáp án?
Hứa Thừa vừa định đổi lời, Đàm Dĩ đã dùng đôi mắt sáng hơn mấy lần vừa nãy, lấp lánh nhìn cậu ta.
"Tốt quá rồi, may mà lần này trước khi đến chương trình mình đã xin thầy cô rất nhiều đề, chia cho cậu một nửa là dư sức~"
Lời Hứa Thừa định rút lại vẫn còn kẹt trong cổ họng, lại bị cậu nuốt ngược vào, khó khăn "Ừm" một tiếng.
Thôi vậy...
Làm bài tập thì làm bài tập vậy.
Cậu đường đường là đàn ông, vừa nói xong đã đổi ý, không khỏi quá mất mặt.
Diệp Hân, người luôn đứng một bên quan sát, lúc này ánh mắt còn rạng rỡ hơn cả Đàm Dĩ, thậm chí còn hơn thế.
Aaaaaa! Dĩ Dĩ và Hứa Thừa đứng cạnh nhau, nhìn thật đẹp mắt nha! Hơi hơi tốt... Không! Dừng lại! Dĩ Dĩ là bạn tốt của mình mà, không thể như vậy... Nhưng mà, nhưng mà... thật sự... hơi hơi... đáng yêu quá đi mất...
"Hân Hân?"
Mãi đến khi tay Đàm Dĩ vẫy vài cái trước mặt Diệp Hân, Diệp Hân mới tỉnh táo lại, "S-sao vậy Dĩ Dĩ?"
Đàm Dĩ không nhận ra sự khác lạ của Diệp Hân, "Bây giờ mình muốn đi làm bài tập, cậu có đi cùng không?"
Đầu Diệp Hân lập tức lắc như chong chóng.
Đàm Dĩ tuy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không tiện ép buộc, đành nhìn sang bạn học duy nhất của mình là Hứa Thừa, "Hứa Thừa, chúng ta học ở phòng ăn nhé?"
Ai lại dẫn Hứa Thừa vào phòng con gái chứ, không tiện chút nào.
Hứa Thừa hờ hững khẽ gật đầu.
Diệp Hân trơ mắt nhìn Đàm Dĩ và Hứa Thừa ngồi cạnh nhau ở bàn ăn, Đàm Dĩ hào hứng lấy một xấp đề từ cặp sách ra, vui vẻ chia một nửa cho Hứa Thừa, sau đó hai người không hề giao tiếp gì, chỉ im lặng vùi đầu vào làm bài.
Diệp Hân: ...
Hình như có gì đó không đúng.
Nhưng mà... tuổi thanh xuân yên bình cũng đâu phải là không thể ship được!
Khóe môi Diệp Hân vừa bắt đầu cong lên, ánh mắt lạnh lùng của Hứa Thừa đột nhiên quét qua.
!
"Mình đi xem những người khác đang làm gì!" Diệp Hân cố ý nói to hết mức, trong nháy mắt đã quay người bỏ chạy.
Hứa Thừa nheo mắt lại.
Sao biểu cảm của Diệp Hân lại chột dạ thế nhỉ? Đàm Dĩ lạ lùng đã đành, sao bạn bè của cô nàng cũng kỳ quái vậy.
Cậu nhìn sang Đàm Dĩ bên cạnh, cô ấy dường như hoàn toàn không biết gì về mọi chuyện xung quanh, chỉ chăm chú nhìn bài kiểm tra trước mặt, có vài sợi tóc con rủ xuống tai.
Không biết vì sao, Hứa Thừa nảy ra một ý nghĩ hoang đường—
Tóc của Đàm Dĩ có làm ngứa mặt cô ấy không nhỉ?
Sau bữa tối, Đàm Dĩ vừa nảy ra ý định muốn cùng Hứa Thừa học tập tiến bộ, Hứa Thừa liền đứng dậy.
"Tối nay đến lượt tôi rửa bát." Thái độ tích cực hơn bao giờ hết.
Miệng Đàm Dĩ vừa mở được một nửa, lại tiếc nuối khép lại.
Cô rũ mắt xuống, vẻ thất vọng hiện rõ mồn một.
Dáng vẻ đáng thương như chú chó bị bỏ rơi của Đàm Dĩ, đập mạnh vào tầm nhìn của Hứa Thừa.
Hứa Thừa: ...
Thật kỳ lạ! Mà không đúng, tại sao cậu lại có cảm giác tội lỗi?
Nói lý ra, Đàm Dĩ chỉ rũ mắt xuống, lông mày cũng không nhíu, nước mắt cũng không rơi, tại sao mình lại cảm thấy cô ấy giống như một chú chó bị bỏ rơi, đáng thương như vậy?
"Đàm Dĩ." Hứa Thừa quyết định nói rõ với Đàm Dĩ, mặc dù thấy nói ra thì hơi ngông cuồng, nhưng cậu thực sự là một thiên tài, không cần thiết phải miệt mài làm bài tập, sau này, Đàm Dĩ không cần phải gọi cậu ấy cùng làm đề nữa.
Nghe tiếng, Đàm Dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Thừa vừa gọi cô ấy.
Hứa Thừa: ...
Đàm Dĩ: ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Thừa: "Đợi tôi rửa bát xong, chúng ta lại cùng học."
Không phải! Đàm Dĩ này có độc hay sao?! Sao lại khiến mình nói ra những lời trái với lòng thế này?!
Ánh mắt Đàm Dĩ bỗng nhiên sáng rực, "Ừm ừm, mình đợi cậu nha~"
Mãi đến khi Hứa Thừa nghi ngờ nhân sinh đi vào bếp, Diệp Hân mới cười tủm tỉm lại gần.
"Dĩ Dĩ." Diệp Hân cười hì hì, "Lát nữa lại cùng Hứa Thừa học à?"
Đàm Dĩ gật đầu, "Hân Hân cậu có đi cùng không?"
Nụ cười trên mặt Diệp Hân cứng lại, vừa định lắc đầu từ chối, câu nói tiếp theo của Đàm Dĩ đã chặn họng cô ấy, "Trường cậu không giao bài tập sao?"
Có.
Nhưng theo thói quen của Diệp Hân, đợi đến hạn cuối cùng của cuối tuần mới làm vội cũng không phải là không thể.
Diệp Hân tự thuyết phục mình xong, vừa định trả lời Đàm Dĩ, Thang Mộng Tình bên cạnh thò đầu ra, "Dĩ Dĩ, tớ có thể học cùng cậu không?"
Niềm vui của Đàm Dĩ không hề che giấu, "Đương nhiên là được!"
Tịch Nhược nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, suy nghĩ một lát, "Vậy mình cũng đi cùng, làm bài tập cuối tuần luôn."
Đàm Dĩ: "Ừm ừm!"
Đội nhóm học tập của cô rốt cuộc cũng đã mở rộng rồi! Mở rộng rồi!!!
Cuộc nói chuyện của các cô gái cũng thu hút sự chú ý của các chàng trai.
Khang Nguyên Tư: "Vậy mình cũng đi cùng nhé, dù sao thì bài tập cũng phải làm mà."
Quan Chử cũng cẩn thận thăm dò, "Nếu có vấn đề gì không hiểu, mình có thể hỏi cậu không?"
Đàm Dĩ nghiêm túc gật đầu, "Đương nhiên rồi, bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."
Đến nước này, Diệp Hân làm sao còn dám từ chối, cô ấy và Khúc Lâm Huy đang vật lộn tương tự nhìn nhau, đều thấy sự đau khổ trong mắt đối phương.
Diệp Hân nhắm mắt lại, "Vậy mình cũng đi cùng."
Khúc Lâm Huy yếu ớt, "Đây là lần đầu tiên mình làm bài tập cuối tuần sớm như vậy."
Khi Hứa Thừa dọn dẹp xong đi ra, cậu ấy bị cảnh tượng một bàn toàn những cái đầu cúi gằm làm cho choáng váng.
Chuyện gì thế này?
Diệp Hân và Khúc Lâm Huy là hai người dễ bị phân tâm nhất, nhìn thấy Hứa Thừa bước ra.
Diệp Hân vẫy tay, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Đàm Dĩ, "Hứa Thừa, chỗ này để dành cho cậu đó."
Khúc Lâm Huy thì đồng thời vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, "Thừa Tử, chỗ này để dành cho cậu đó."
Hai người cách cái bàn, ánh mắt như sấm sét nhìn nhau, vừa định trổ tài riêng, Hứa Thừa đã đi đến ngồi cạnh Đàm Dĩ.
Diệp Hân đắc ý lè lưỡi trêu chọc Khúc Lâm Huy.
Khúc Lâm Huy thì bị cái vẻ tiểu nhân đắc chí của cô nàng chọc cho ngứa răng.
Hứa Thừa phớt lờ ánh mắt oán trách của Khúc Lâm Huy, liếc nhìn Đàm Dĩ.
Đàm Dĩ lúc này đang tập trung vào bài kiểm tra không hề biết bên cạnh mình có thêm một người.
Rõ ràng là cô ấy mời mình cùng học, vậy mà lại không dành cho mình sự chú ý tương xứng, Hứa Thừa cậu là người dễ dàng học cùng người khác sao? Đàm Dĩ ít nhất cũng phải nhìn cậu một cái chứ.
"Cốc, cốc."
Hứa Thừa gõ gõ bàn.
Trong tầm nhìn của Đàm Dĩ, đột nhiên xuất hiện một ngón tay, hơi cong, gõ nhẹ mặt bàn, thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng.
Đàm Dĩ vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đồng tử màu hổ phách của Hứa Thừa.
Nhìn nhau một lát, Đàm Dĩ bỗng nhiên hiểu ra, "Hứa Thừa, mình chia thêm cho cậu mấy tờ đề nhé?"
Hứa Thừa thu ngón tay đang gõ bàn lại, hờ hững đáp một tiếng, "Ừm."
Hóa ra hoa trên đỉnh núi cao như Hứa Thừa cũng sẽ ngượng nghịu vì không có đề để làm ư...
Cô ấy không thể nói ra phát hiện này được, nếu không Hứa Thừa sẽ càng xấu hổ hơn thì sao?
Đàm Dĩ ân cần chia hơn một nửa số đề trong tay, hào phóng đưa cho Hứa Thừa, "Hứa Thừa, tất cả những cái này đều cho cậu~"
Ánh mắt Hứa Thừa dừng lại trên xấp đề được đưa đến một lát, liếc nhìn phần đề mà Đàm Dĩ tự giữ lại, trong lòng khẽ nhíu mày, một lát sau, mới bất đắc dĩ nhận lấy xấp đề mà Đàm Dĩ đưa.
Đàm Dĩ có phải trong lòng cũng không muốn làm bài không? Nếu không sao cô ấy lại giữ ít mà đưa cho mình nhiều vậy?
...Thôi thôi, cậu hào phóng chút giúp cô ấy làm hết vậy.
Đàm Dĩ thấy Hứa Thừa sững sờ một lúc mới chịu nhận đề, cũng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Phù —— Đã bảo vệ được lòng tự trọng đang lung lay của Hứa Thừa rồi, cô thật giỏi!
Nhưng mà đề của cô... ít đi nhiều quá... hơi tiếc.
Khi Hà Duệ từ bên ngoài bước vào, những người khác trong tổ đạo diễn ở phía sau ống kính, bịt miệng nén cười.
Cô khẽ liếc nhìn họ, thấy các khách mời trước bàn ăn từng người một đều đang chăm chú học bài, bước chân định tiến lên hơi do dự.
Lại đặc biệt nhìn Đàm Dĩ, biểu cảm lúc này thực nghiêm túc, toát lên một cảm giác hạnh phúc khi chìm đắm trong biển học.
Hà Duệ thu lại bước chân của mình, hãy để lũ trẻ vui vẻ thêm một lát nữa đi.
Hai tiếng sau, biểu cảm hài lòng của Đàm Dĩ cứng lại trên mặt.
"Đạ-đạo diễn ơi, chị vừa nói gì cơ?" Đàm Dĩ nghi ngờ tai mình có vấn đề, sao lại nghe thấy ảo giác chứ.
Đối mặt với đôi mắt to tròn mong đợi của Đàm Dĩ, Hà Duệ tuy không nỡ, nhưng vẫn tự tay đập tan hy vọng của cô ấy.
"Sáng mai mọi người phải dậy sớm, chạy bộ một vòng nhé."
Sét đánh ngang tai.
Đàm Dĩ không thể tin nổi mở to mắt, mơ màng bất lực nhìn tổ đạo diễn.
Hà Duệ lảng tránh ánh mắt, khi Đàm Dĩ nhìn tập trung vài ai đó, rất dễ khiến lòng người tan chảy, nhưng cô ấy là tổng đạo diễn, so với việc ưu ái những khách mời dễ nhìn, thì việc biến chương trình giải trí nhỏ của mình thành chương trình lớn mạnh mới là bổn phận cô ấy nên làm!
Hà Duệ khẽ ho một tiếng, nghiêm mặt lại, "Trước đây mọi người cũng đã góp ý, không nên lúc nào cũng là các hoạt động liên quan đến học tập."
"Tổ đạo diễn thấy ý kiến của mọi người rất hay, sau khi cân nhắc, quyết định thêm một hoạt động chạy bộ buổi sáng vào ngày mai, để mọi người vừa có thể rèn luyện sức khỏe, vừa có thể rèn luyện ý chí."
"Không khí buổi sáng rất trong lành đó, hy vọng mọi người có thể thông qua chạy bộ buổi sáng, có được một ngày tràn đầy năng lượng."
"Đương nhiên, người đứng nhất trong buổi chạy bộ sáng mai cũng sẽ có phần thưởng đặc biệt, hy vọng mọi người tích cực tranh giành nhé."
Hà Duệ sau đó nói gì, Đàm Dĩ đều không nghe rõ.
Trong đầu cô chỉ còn lại: Xong rồi, ngày mai phải chạy bộ rồi...