Trận chiến nảy lửa sắp bùng nổ.
Nhờ lợi thế chân dài, Hứa Thừa và Quan Chử – hai người từng bị đưa về điểm xuất phát – gần như đồng thời cùng Đàm Dĩ và Tịch Nhược đứng trước ngựa gỗ.
Làm thế nào để vượt qua chướng ngại vật ngựa gỗ khi một chân bị buộc là một vấn đề lớn.
Đàm Dĩ vẫn đang suy nghĩ xem cô và Tịch Nhược ai sẽ là người vượt qua trước, thì một lực đạo truyền đến bên hông cô.
"A!" Đàm Dĩ kêu lên một tiếng ngắn ngủi, cô đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa gỗ.
Còn đồng đội của cô, Tịch Nhược, đang duỗi thẳng đôi chân thon dài, trông như một chú thiên nga.
[Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chị Tịch của tôi đúng là ngầu bá cháy!]
[A a a a a a chị Tịch ngầu quá trời!!!]
[Muốn gửi đoạn chị Tịch bế Dĩ Dĩ này cho mấy nam minh tinh không bế nổi nữ diễn viên ghê]
[Hahaha, người phía trước đúng là "độc" ghê]
[Nghiêm túc mà nói, đó gọi là nhấc lên, không phải bế lên, cổ vũ cho chị Tịch của tôi!]
Còn Đàm Dĩ, người vừa bị nhấc lên, ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, ánh mắt cô rạng rỡ hơn bao giờ hết.
A, hóa ra đây là cảm giác được người khác bế lên, cô đã hiểu được sự rung động của nữ chính trong phim truyền hình rồi!
Trên mặt Tịch Nhược hoàn toàn không có vẻ khó khăn khi đứng bằng một chân, cô nhếch môi cười: "Dĩ Dĩ, lên nào!"
Đàm Dĩ: "Ừm!"
Nói xong, cô nhanh nhẹn trèo qua ngựa gỗ, vừa định nhảy xuống thì nhạc lại dừng.
Đàm Dĩ chống tay lên ngựa gỗ, không dám động đậy.
Cô liếc nhìn Tịch Nhược, dù chỉ đứng bằng một chân nhưng Tịch Nhược vẫn bình tĩnh, nhận ra ánh mắt của Đàm Dĩ, còn tinh nghịch nháy mắt với cô.
Giọng Đàm Dĩ thì thầm nhưng không giấu được sự hân hoan: "Nhược Nhược, vừa nãy cậu ngầu thật đó! Nhấc bổng tớ lên luôn!"
Khóe mắt Tịch Nhược cong cong: "Dĩ Dĩ cậu có nặng đâu, nhấc lên dễ mà."
Đàm Dĩ lại có chút lo lắng: "Đứng như vậy có mệt lắm không?"
Toàn thân Tịch Nhược không hề run rẩy một chút nào: "So với những bài tập cơ bản tớ luyện hàng ngày thì cái này nhằm nhò gì."
Oa—
Đôi mắt Đàm Dĩ sáng lấp lánh, ánh nhìn lấp lánh không thể che giấu sự ngưỡng mộ trong mắt cô.
Hai người họ thì nhẹ nhàng, còn Hứa Thừa và Quan Chử bên kia lại khá vất vả, bởi vì—
Hứa Thừa đã chọn cách nhảy qua ngựa gỗ.
Đáng lẽ nếu nhảy qua được thì chỉ là chuyện trong chốc lát, còn có thể vượt qua Đàm Dĩ và Tịch Nhược, lao thẳng về đích.
Đáng tiếc, tính toán dù có hay đến mấy cũng không nhanh bằng nút dừng của tổ đạo diễn.
Hứa Thừa cũng giống Đàm Dĩ, chống tay lên ngựa gỗ, nhưng khác ở chỗ, cậu cần phải giữ nguyên tư thế đang nhảy dở.
Đồng thời, đồng đội của Hứa Thừa là Quan Chử cũng bị buộc phải tăng độ khó.
Đàm Dĩ ngồi trên ngựa gỗ, hai chân buông thõng tự nhiên, là đồng đội của cô, dù Tịch Nhược có nhấc chân lên cũng chỉ đến ngang eo.
Còn Quan Chử, vì Hứa Thừa đang giữ tư thế nhảy dừng lại trên ngựa gỗ, chân cậu cũng buộc phải nâng cao đến ngang vai, lại còn phải giữ bất động, phần đùi không tránh khỏi truyền đến cảm giác đau nhức muốn xé toạc.
[Bộ đôi trai đẹp bị ép làm trò xiếc]
[Hahahahahahahaha, người phía trước muốn cười c.h.ế.t tôi à]
[Không thể nhìn thẳng nổi hahahahahaha]
[Nói thật, hai người này giữ được tư thế đó đúng là giỏi thật, nhưng mà, hahahahahahaha tôi xin được cười trước]
[Xiếc xiếc cái quỷ gì hahahahahaha]
[Sau này đoàn xiếc mà không có nhan sắc này thì tôi không xem đâu. Mặt nghiêm túc]
Trên cánh tay Hứa Thừa ẩn hiện gân xanh, còn trán Quan Chử lại rịn ra những hạt mồ hôi li ti, nhưng hai người họ càng cố gắng bao nhiêu, thì tiếng cười trong phần bình luận lại càng lớn bấy nhiêu.
Trừ Đàm Dĩ và Tịch Nhược chỉ chú tâm vào bản thân nên không nhìn thấy tình hình bên cạnh, bốn người đang tạm thời ở thế bất lợi cũng kinh ngạc nhìn về phía trước.
Thang Mộng Tình và Diệp Hân vì đã có bài học từ trước nên chuyển sang ngồi xổm xuống đất chậm rãi tiến về phía trước, lúc này hai người đang ở giữa lối đi hẹp, mắt mở to.
Diệp Hân trước tiên âm thầm cổ vũ cho Đàm Dĩ và Tịch Nhược, sau đó mới chậm rãi đưa ánh mắt dò xét lên người Hứa Thừa.
Lực cánh tay này... cô có thể nghĩ ra cả ngàn chữ! Hắc hắc~
Còn Thang Mộng Tình thì nhìn chằm chằm vào Quan Chử với ánh mắt thâm trầm.
Tinh thần chiến đấu này... cần phải học hỏi.
Đằng sau họ, Khuất Lâm Huy và Khang Nguyên Tư cuối cùng cũng khó khăn lắm mới bò dậy giữ được thăng bằng, tay khoác vai nhau.
Khuất Lâm Huy: "Tớ biết ngay tay Thừa Thừa khỏe mà, sao cậu ấy không chịu đấu vật tay với tớ nhỉ?"
Khang Nguyên Tư liếc cậu ta một cái, cuối cùng ôn hòa giữ im lặng.
Cũng may, tổ chương trình cũng không phải quá tàn nhẫn.
Chỉ lát sau, tiếng nhạc lại vang lên, bốn người ở chặng ngựa gỗ đã vượt qua thành công.
Đến vòng gắp đậu, Tịch Nhược vừa rồi còn tự tin đầy mình thì ánh mắt khẽ d.a.o động, cô không giỏi những công việc tỉ mỉ như thế này.
Tịch Nhược vừa định nói trước với Đàm Dĩ để cô ấy chuẩn bị tinh thần, thì thấy Đàm Dĩ bình tĩnh gắp từng hạt đậu từ đĩa này sang đĩa kia.
Tay không hề run rẩy.
Động tác của Đàm Dĩ quá lưu loát, đến mức Tịch Nhược thậm chí còn có thời gian rảnh để liếc sang bên cạnh.
Quan Chử từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, bình thường dùng đũa đã có chút lóng ngóng, huống chi là đối mặt với công việc tỉ mỉ như gắp đậu.
Chỉ thấy cậu ta gắp một hạt thì rơi một hạt, gắp một hạt lại rơi một hạt, liên tục lặp đi lặp lại.
Tịch Nhược bị động tác vụng về của cậu ta chọc cho khẽ bật cười, quay đầu nhìn lại, Hứa Thừa cũng không khá hơn Quan Chử là bao.
Quan Chử là vì không quen dùng đũa nên gắp không vững, còn vấn đề của Hứa Thừa là tay bị run.
Tịch Nhược nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, Hứa Thừa còn trẻ như vậy mà yếu thế này sao được?
Cô hơi trầm ngâm, phải chăng người học giỏi thường dùng não quá độ, nhu cầu dinh dưỡng lớn hơn... Cô cần chú ý đến vấn đề dinh dưỡng của Dĩ Dĩ.
Không thể để Dĩ Dĩ đáng yêu cũng như Hứa Thừa, còn trẻ mà đã run tay như mắc bệnh Parkinson vậy.
Bị Tịch Nhược trong lòng chê bai không ngớt, Hứa Thừa tuy tay hơi run rẩy, nhưng công bằng mà nói, tốc độ gắp đậu của cậu vẫn khá tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạt cuối cùng... xong!
Hứa Thừa không chút do dự vươn tay, vỗ vào chuông ở giữa.
"Ting tong!"
"Bốp!"
Biểu cảm của Hứa Thừa có chút ngây ra.
Tay cậu đặt lên mu bàn tay mềm mại, mịn màng của Đàm Dĩ, hóa ra, người ấn chuông trước cậu một bước chính là Đàm Dĩ.
Hứa Thừa ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười híp lại của Đàm Dĩ.
Đàm Dĩ: "Hứa Thừa, lần này tớ và Nhược Nhược thắng rồi đó~"
Nụ cười của cô dưới ánh nắng, rạng rỡ lung linh.
Hứa Thừa đột ngột rụt tay lại, nhưng cảm giác mềm mại, tinh tế ấy dường như vẫn còn vương vấn trên đầu ngón tay cậu, mãi không tan.
[!!!!]
[Hắc hắc]
[Chúc mừng Dĩ Dĩ và Nhược Nhược giành giải nhất!]
[Hahaha, hồi chơi né bóng còn phải để Hứa Thừa nhường, lần này Dĩ Dĩ của chúng ta quang minh chính đại thắng rồi]
[Trong phần hỏi đáp nhanh, con gái tôi cũng thắng một cách quang minh chính đại đó, kiểu như càn quét luôn ấy]
Sau khi xác định được vị trí thứ nhất và thứ hai, tổ đạo diễn cũng không phát nhạc để kéo dài thời gian nữa. Cuối cùng, Diệp Hân và Thang Mộng Tình, nhờ chiến lược tựa lưng vào nhau để vượt qua ngựa gỗ, đã giành được vị trí thứ ba.
Còn Khuất Lâm Huy và Khang Nguyên Tư, ở vị trí cuối cùng, lại một lần nữa vấp ngã xuống đất do bước chân không phối hợp.
Khang Nguyên Tư: Hôm nay mới biết, làm một người không buông lời thô tục cũng khá khó.
Hà Duệ lấy ra một chiếc hộp: "Vậy theo thứ tự chiến thắng, hãy bốc thăm số phòng ở trong hộp nhé, Đàm Dĩ và Tịch Nhược lên trước đi."
Tịch Nhược: "Dĩ Dĩ, cậu đi đi."
Đàm Dĩ gật đầu, thò tay vào chiếc hộp tối đen, lấy ra một mảnh giấy được gấp gọn gàng.
"Số 1." Đàm Dĩ theo chỉ dẫn của tổ đạo diễn, đưa mảnh giấy trong tay ra trước ống kính, có chút mơ hồ đi về phía Tịch Nhược.
Đàm Dĩ: "Nhược Nhược, tớ đột nhiên phát hiện ra, trò chơi này hình như không liên quan đến thứ tự vượt qua, mà là so may mắn đó."
Tịch Nhược suy nghĩ một lát, lúc này mới hiểu ý trong lời nói của Đàm Dĩ, cô nhìn mảnh giấy số 1 trong tay Đàm Dĩ, "Số 1... cảm giác khá may mắn nhỉ?"
Đàm Dĩ hiếm khi thấy Tịch Nhược ngơ ngác, không khỏi cười ngọt ngào: "Tớ thấy được cùng nhóm với Nhược Nhược đã là may mắn rất rất lớn rồi~"
Tịch Nhược cố nén nụ cười sắp không giấu được ở khóe miệng, liếc Đàm Dĩ một cái đầy vẻ trách móc.
Đàm Dĩ: "Oa— Nhược Nhược, các cậu luyện nhảy có phải còn phải luyện cả ánh mắt không? Ánh mắt vừa rồi của cậu đặc biệt quyến rũ và đẹp đó!"
Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng vỗ tay cho Tịch Nhược.
Tịch Nhược cuối cùng cũng không nhịn được, phá lên cười ha hả.
Cô chọc chọc vào má lúm đồng tiền nông trên khóe miệng Đàm Dĩ: "Dĩ Dĩ, cậu thật đáng yêu."
Đàm Dĩ xoa xoa má, cười cong mắt thành hình lưỡi liềm, đáp lại một cách lịch sự: "Cậu cũng rất đáng yêu đó, Nhược Nhược."
Hứa Thừa vừa bốc thăm xong tờ giấy lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, mặt không cảm xúc mở tờ giấy ra – số 3.
Diệp Hân và Thang Mộng Tình bốc được phòng số 2, còn Khuất Lâm Huy và Khang Nguyên Tư, ở vị trí cuối cùng, mặc định nhận phòng số 4.
Hà Duệ: "Vậy bây giờ mời mọi người mang theo hành lý của mình, chúng tôi sẽ đưa mọi người đi xem phòng của mình nhé."
Căn phòng đầu tiên đến, đương nhiên là phòng số 1 của đội nhất.
Hà Duệ: "Sắp biết mình sẽ ở phòng nào rồi, có hồi hộp không?"
Đàm Dĩ và Tịch Nhược đồng loạt lắc đầu.
Đàm Dĩ: "Không hồi hộp đâu."
Tịch Nhược: "Cũng tạm."
Không chỉ ánh mắt hưng phấn của Hà Duệ tối sầm lại, mà cả phần bình luận cũng ỉu xìu theo.
[Chị Tịch thì thôi đi, sao đến cả Dĩ Dĩ cũng bình tĩnh thế?]
[Tôi đã quen với việc các khách mời nghiệp dư không biết cách tạo hiệu ứng rồi]
[Lúc này là lúc kiểm tra kỹ năng biên tập của tổ đạo diễn rồi]
Đàm Dĩ đẩy cửa, cùng Tịch Nhược bước vào phòng.
Theo sau họ chỉ có người quay phim vác máy ảnh, những người khác đều chen chúc ở cửa, ngó nghiêng vào phòng.
Bình thường thôi, một phòng đôi tiêu chuẩn.
Đàm Dĩ đẩy cửa sổ ở cuối phòng, dòng suối xanh biếc chảy róc rách, bên bờ đối diện có du khách đang chụp ảnh trên những bậc đá, trong không khí thoang thoảng mùi rêu phong.
Đàm Dĩ hít một hơi thật sâu, vẫy tay gọi Tịch Nhược và người quay phim: "Cảnh bên ngoài cửa sổ đẹp thật."
[Dưới ánh sáng này, Dĩ Dĩ bảo bối đẹp quá!]
[U u u con gái của mẹ, mẹ yêu con]
[A a a a con gái tôi sẽ phát sáng]
[Học muội cùng trường cho biết, học tỷ Đàm bình thường đã phát sáng rồi!]
[Nông cạn, các cậu chưa thấy lúc học tỷ phát biểu trên sân khấu đâu, đó mới gọi là thực sự lấp lánh!]
[U u, muốn làm học muội của Dĩ Dĩ]
[Người phía trước, cậu không cần thân phận mẹ nữa sao?]
[Cái quỷ gì mà thân phận mẹ, muốn cười c.h.ế.t vì bình luận này quá]
"Thịch, thịch"
Hứa Thừa cúi đầu, khó hiểu nhìn n.g.ự.c mình, trái tim vốn dĩ luôn đập ổn định giờ như bị kích thích gì đó, có thứ gì đang giãy giụa muốn phá đất mà chui ra.
Hứa Thừa đặt tay lên ngực, thiên tài vốn dĩ không có gì có thể làm khó cậu, hiếm khi lộ ra vẻ khó hiểu.
Tim cậu sao lại đập nhanh? Vừa nãy vận động như vậy, đáng lẽ không đến mức khiến tim cậu đập nhanh chứ...
Hứa Thừa vô thức ngẩng đầu, phía trước là những chiếc máy ảnh màu đen, những cái đầu chen chúc nhau, và—
Ở cuối căn phòng, là khuôn mặt nghiêng của Đàm Dĩ đang quay lại.
Ánh nắng... đẹp thật.