Ta cúi đầu nhìn một cái, còn đung đưa khoe khoang:
“Nắm chặt lắm rồi còn gì!”
Nhớ tới bộ dáng nhỏ nhen hay ghen ban nãy của Dung Ngọc,
ta liếc mắt nhìn quanh, xác định không ai thấy, khẽ nhón chân, hôn nhẹ lên má hắn một cái.
“Thế là đủ rồi ha, đừng có được đà lấn tới, đang ban ngày ban mặt đấy.”
10
Gần tới kỳ thi khoa cử,
kinh thành bỗng rộ lên tin đồn:
chủ khảo năm nay sẽ đổi từ Trưởng công chúa sang Thế tử Chiêu Vương.
Nghe tin ấy xong, ta trằn trọc cả đêm, không tài nào chợp mắt.
Nhìn chằm chằm vào màn giường đen sẫm,
ta khẽ gạt tay Dung Ngọc đang đặt nơi hông, định xuống giường thay y phục.
Chỉ mới vừa nhúc nhích, thân thể hắn đã áp sát lại.
"Không ngủ được?"
Hơi thở hắn lướt qua tai ta, giọng khẽ như thì thầm.
Đã đánh thức Dung Ngọc, chuyện phía sau… khó tránh khỏi.
Ta vừa bắt lấy tay hắn, vừa bất đắc dĩ nói:
"Dung Ngọc, tướng công, tổ tông của ta ơi, tha cho ta một chút đi—
mai ta còn phải luyện võ…"
Tay bị ta giữ chặt, hắn liền cúi đầu cắn nhẹ lên cổ ta:
"Đã định bỏ thi rồi, còn luyện võ làm gì?"
Da cổ mềm bị cắn, cả người ta rùng lên.
Ta xoay mặt nhìn hắn:
"Sao chàng biết?"
"Ai làm chủ khảo, thì tú tài kỳ này sẽ thành môn sinh của người ấy.
Nàng cam tâm trở thành đảng phái dưới trướng Dung Lệ sao?"
Giọng Dung Ngọc trầm thấp.
Nghe xong lời ấy, lòng ta lạnh như rơi xuống vực sâu.
Chủ khảo… thực sự là Thế tử Chiêu Vương?
Dung Ngọc chậm rãi nói tiếp:
"Tuy ta là đứa con độc nhất ai ai cũng biết của Trưởng công chúa,
nhưng cũng là một đứa con tư sinh không rõ phụ thân.
Ba năm trước, Hoàng thượng ban cho ta chức Thiếu khanh Đại Lý Tự,
nhưng ta chưa từng lâm triều—
làm sao biết được chuyện gió nổi mây vần trong triều đình?
Chỉ là… lời đồn bên ngoài quá rầm rộ,
mà chuyện này liên quan đến vị trí Thái tử,
nên ta… cũng đoán được đôi phần."
Dung Ngọc rất thông minh.
Không chỉ ta nghĩ vậy, tiểu thư cũng từng nói thế.
Sáng nay nghe được lời đồn kia, ta đến tìm tiểu thư.
Tiểu thư chỉ mỉm cười kín đáo, khẽ bảo:
"Chuyện này, sao ngươi không đi hỏi Dung Ngọc?"
Ta đã hỏi.
Hắn cũng đã trả lời.
Chỉ là cái giá… hơi nặng.
Một người như Dung Ngọc… cũng thật sự rất nặng.
"…Dung, Dung Ngọc, nói hết đã rồi… rồi hẵng…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thân thể như bạch ngọc băng lạnh của hắn ép chặt lấy ta,
nói chuyện chẳng hề ảnh hưởng đến… hành sự.
"Hoàng thượng chỉ có một ái nữ, nhưng lại có ba vị đệ đệ.
Chưa bao giờ phong công chúa làm Hoàng thái nữ,
người ngoài đoán rằng ngài muốn truyền ngôi cho thân đệ hoặc con cháu của họ…"
"Thế tử Chiêu Vương – Dung Lệ, được sủng ái nhất,
cũng là người được ủng hộ nhiều nhất…"
"Long thể của Hoàng thượng mỗi ngày một suy yếu,
cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái tử… đã bày ra rõ ràng."
Ánh trăng len qua màn giường.
Khóe mắt Dung Ngọc thoáng ánh đỏ như son, vừa như cười, vừa như nói mộng:
"Một khi Hoàng thượng băng hà,
thân vương, thế tử, công chúa—ba bên tranh đấu,
không khéo sẽ là đại loạn, thiên hạ rối ren,
xương trắng ngập đồng, m.á.u nhuộm sơn hà… Ha."
Hắn dâng trào tình cảm, cuốn ta vào trong đó,
ta chỉ còn hơi thở đứt quãng, khẽ nói:
"Không được…
bách tính, vô tội…"
"Bách tính vô tội,
nhưng ta đây… chẳng lẽ không phải là bách tính?"
Lúc ta sắp mất cả lý trí,
Dung Ngọc nhẹ nhàng bóp cằm ta, ánh mắt tối đen sâu thẳm như mực:
"Nàng có biết… những gì ta từng chịu đựng không?"
Ta bị hắn dồn đến mức hai mắt rưng lệ, không còn thấy rõ người trước mặt,
chỉ có thể siết lấy hắn, run giọng gọi tên:
"Ta sẽ bảo vệ chàng…
Dung Ngọc, ta – Tạ Hữu, nhất định bảo vệ chàng…
Dung Ngọc, Dung Ngọc…"
Mỗi lần ta gọi,
ánh đỏ trong mắt hắn lại phai đi một phần.
Rất lâu sau, toàn thân ta kiệt sức,
gục trong lòng hắn, mơ mơ màng màng thiếp đi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"…Dung Ngọc, sáng mai nhớ gọi ta dậy… giờ Thìn, luyện võ…"
"Không phải nói không thi nữa rồi sao?"
Giọng hắn khàn khàn, mang theo thỏa mãn chưa tan.
"Thi chứ…
Công chúa thế đơn lực mỏng, dù chỉ có một tia hy vọng,
ta vẫn muốn đến bên nàng ấy, vì nàng ấy mà tận tâm tận lực…"
Ta sắp ngủ đến nơi, vẫn còn lẩm bẩm:
"Dung Ngọc, người chàng lạnh thật đấy… Đông tới thì sao đây?
Lại đây, đưa chân qua đây, ta ủ cho.
Người ta nóng lắm…
Có ta ở đây rồi, ôm ta một cái, chàng sẽ ấm thôi…"
Ta chìm sâu vào mộng.
Trong mộng,
ta như nghe thấy Dung Ngọc đang nói chuyện với ta—