Cung Nữ Trở Mình

Chương 12



Ta đứng ngoài cửa nghe tiếng kêu thảm thiết của Mai Thu Hương một lúc lâu.

 

Qua làn mây trắng, ta như gặp lại chính bản thân mình bị hành hạ trong kiếp trước.

 

Thu Nguyệt, từ nay ngươi sẽ không phải chịu bất kỳ đau đớn nào nữa, không ai có thể làm tổn thương ngươi.

 

Thu Hà bước lên báo cáo:

 

- Tiểu chủ, Thu Cúc đã an toàn ra khỏi cung, nô tỳ đã đưa bạc và điền sản đã chuẩn bị cho nàng ấy, mẫu thân của Thu Cúc đã đón nàng ấy, nàng ấy mới rời khỏi hoàng cung, chắc một thời gian sẽ nghĩ thông suốt.

 

Ta gật đầu, hài lòng. Ta nhân cơ hội này đuổi Thu Cúc ra khỏi hoàng cung, cũng là đẩy nàng cách xa khỏi thảm cảnh bị thái giám lăng nhục. Có số tiền ta cho, còn có gia đình bên cạnh, chắc chắn kiếp này Thu Cúc có thể sống bình yên và hạnh phúc.

 

Hoàng thượng đến khi ta vừa tiễn thái y khám xong cho Mai Thu Hương về. Tha chớp mắt nén lệ, nghẹn ngào an ủi hắn:

 

- Bệ hạ yên tâm, nương nương vừa mới được chẩn trị, hạ nhân đã nấu thuốc điều trị thân thể cho ngài ấy rồi.

 

Nhìn ta bận rộn trước sau, sắc mặt lo lắng, hoàng thượng nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán ta:

 

- Nguyệt nhi, nếu hậu cung tất cả nữ nhân đều hiểu chuyện như nàng, hiểu trẫm, thì tốt biết bao.

 

Trước kia, hoàng thượng đã từng đặt Mai Thu Hương nơi đầu quả tim, sủng ái cưng chìu. Thế nhưng, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ vì sự tranh đấu nơi hậu trạch mà mệt mỏi. Huống hồ chi, nơi hậu cung không chỉ là tranh sủng mà còn là tranh quyền. Thế nên, trải qua nhiều lần bị Mai Thu Hương gây hiềm khích với các phi tần, dẫn đến ảnh hưởng mối quan hệ với quan lại nơi triều chính, hoàng thượng đã bắt đầu có phần không kiên nhẫn với Mai Thu Hương nữa.

 

Trước lời cảm thán của hoàng thượng, ta không tự kiêu, cũng không nịnh nọt, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

 

- Hoàng thượng đừng lấy thần thiếp ra làm trò cười. Thần thiếp vốn tính tình khô khan, hoàng thượng nhìn hai ngày sẽ chán ngay thôi.

 

Ta vẫn giữ nụ cười trên môi, nũng nịu đẩy nhẹ cánh tay của hoàng thượng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

- Hoàng thượng mau vào xem nương nương đi, thần thiếp không quấy rầy nữa.

 

Lông mày hoàng thượng giãn ra, cười tươi bước vào phòng.

 

Ban đầu hoàng thượng thương tiếc Mai Thu Hương, đối với việc làm của thái hậu và hoàng hậu hôm nay cực kỳ bất mãn. Thế nên ngài ấy vừa xử lý xong công vụ liền vội vàng đến thăm ả ta.

 

Nhưng Mai Thu Hương vốn vừa bị kích động, ả ta làm sao nuốt trôi cơn giận này. Lúc này ả sắc bén không chịu nhượng bộ, còn đâu dáng vẻ thanh cao của ngày xưa?

 

Mai Thu Hương không còn nét khác biệt, hòa vào đám oanh yến nơi hậu cung, hoàng thượng còn có thể quan tâm đến ả ta bao lâu?

 

 

Chưa hết thời gian uống một chén trà, ta đã nghe thấy tiếng cãi vã và tiếng đồ sứ vỡ trong cung điện của Mai Thu Hương.

 

Hoàng thượng mặt mày xanh xám bước vào phòng ta, tức giận nói:

 

- Thật là trẫm đã cưng chiều nàng ta đến mức không biết trời cao đất dày. Dám bảo ta phế hoàng hậu, nàng ta từng như tiên nữ, không dính khói lửa nhân gian, sao lại trở nên tục tằn, tính toán chi li thế này?

 

Thấy không, con người ấy mà, một khi thiết lập hình tượng quá lâu, sẽ khó mà gỡ bỏ.

 

Ngươi đã hưởng lợi từ hình tượng đó, thì phải chịu đựng sự phản lại của nó.

 

Khi Mai Thu Hương thanh đạm như hoa cúc, không tranh không giành, hoàng thượng càng muốn dâng nhiều hơn cho ả.

 

Nhưng một khi ả đòi hỏi nhiều hơn, tất yếu sẽ bị nghi ngờ, không hiểu và phản kháng.

 

Mai Thu Hương, ngươi đã chuẩn tinh thần làm một tiên nữ rơi xuống địa ngục chưa?