Bị bắt quả tang, Mai Thu Hương vội vàng biện bạch, lúc thì nói hai người chỉ là bạn bè, tri kỷ, không hề có tình riêng.
Lúc thì nói mình nhớ hoàng thượng, mượn rượu giải sầu, thị vệ chỉ lặng lẽ bầu bạn.
Hoàng thượng đá đổ bàn rượu:
- Hắn đã sắp hôn ngươi rồi, còn không có gì? Trẫm thấy ngươi nói dối không chớp mắt.”
Mai Thu Hương tóc rối bù, ngước mắt thấy ta phong khinh vân đạm, như phát hiện điều gì, quỳ tới hoàng thượng, lớn tiếng kêu oan.
- Thần thiếp oan uổng, thần thiếp không làm gì có lỗi với hoàng thượng, tất cả là do Nguyệt quý nhân thiết kế. Nàng cố ý để hoàng thượng thấy cảnh này, muốn hại chúng ta chia rẽ, hoàng thượng, đừng để kẻ gian lừa gạt.
Trước đây, Mai Thu Hương luôn phong khinh vân đạm, ta thì chịu không hết hình phạt, vô cùng cầu xin, còn phải khuyên giải, lo lắng không ngừng.
Giờ đây, tình cảnh của chúng ta đổi ngược.
Ta trở nên phong khinh vân đạm, như không liên quan gì.
Mai Thu Hương lại lo lắng trước sau, cầu xin biện giải, bộ dạng hiện tại của ả vô cùng nhếch nhác. Ta nhẹ nhàng cất tiếng:
- Nương nương, thần thiếp một là không cung cấp rượu, hai là không ép các người đối rượu trò chuyện. Thần thiếp sai ở chỗ, vì tình cảm chủ tớ trước đây, cầu xin hoàng thượng tha thứ, bận rộn đến thăm nương nương.
Ta vẫn một vẻ không mặn không nhạt. Càng đối lập với ta là dáng vẻ chua ngoa của Mai Thu Hương. Ả ta gào thét:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Ngươi là tiện nhân, ngươi muốn hoàng thượng thấy ta và Hoài Diệp thân thiết mà tức giận, ngươi là đồ nô tài phản chủ, ngươi sẽ không được c.h.ế.t yên…
Hoàng thượng không để cho ả tiếp tục nguyền rủa nữa, một cái tát tay buông xuống. Long nhan phẫn nộ:
- Nếu ngươi không làm những chuyện bẩn thỉu đó, trẫm sao có thể trách ngươi. Đến giờ còn đổ lỗi cho Nguyệt nhi, ngươi đúng là ác phụ, nếu không phải Nguyệt nhi cầu xin, dù ngươi có c.h.ế.t trong cung, trẫm cũng không nhớ đến ngươi. Trẫm thấy, ngươi mới là kẻ độc ác nhất.
Mai Thu Hương hoảng loạn kêu khóc:
- Không, không phải, hoàng thượng, xin chàng hãy tin ta, ta không có, là Thu Nguyệt… Đúng, là Thu Nguyệt tư thông với thị vệ, họ tâm đầu ý hợp. Hôm nay ta đến đây là để khuyên Hoài Diệp tránh xa Thu Nguyệt, đúng không, Hoài Diệp, ngươi nói với hoàng thượng xem, có phải không?
Từ Hoài Diệp quỳ dưới đất, ngước mắt nhìn Mai Thu Hương nói năng lộn xộn, cúi đầu lớn tiếng:
- Hoàng thượng minh giám, người tâm ý tương thông với thần là Nguyệt quý nhân, ngày ngày cùng thần uống rượu làm thơ cũng là Nguyệt quý nhân, hôm nay Mai Phi nương nương khuyên thần, đừng gần gũi Nguyệt quý nhân. Những lời của thần đều là thật, thận xin nguyện lấy cái c.h.ế.t để tạ tội.
Nói xong, hắn liền muốn rút đao tự vẫn.
Thị vệ bên cạnh hoàng thượng, một cước đá bay vũ khí trên tay hắn một chiêu bắt lấy Từ Hoài Diệp.
Kiếp trước, để rửa tội cho Mai Thu Hương, hắn giả vờ tâm đầu ý hợp với ta, cũng là lời nói dối như hôm nay.
Sau đó chính là vì cái cớ này, ta bị đánh chết.
Kiếp trước hắn liên thủ với Mai Thu Hương đẩy ta vào đường cùng, kiếp này còn muốn dùng cái c.h.ế.t để đổ tội cho ta.
Ta đã từng dùng mạng để nếm qua kế hoạch của bọn chúng, kiếp này ta sao có thể không chuẩn bị chứ?